Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 414: Khí thế mạnh mẽ

Đôi mắt Chu Nhân Tiên lạnh như băng: “Được, sau trận chiến này, tao cho mày toàn thây!”

Đôi mắt Phương Dã Ma băng lạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, em trai tao Phương Dã Tử bị mày gϊếŧ…”

“Tên đúc kiếm sư phế vật đó là đồ vô dụng, không đáng một xu, còn không bằng con kiến!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Như đang nói một chuyện không đáng nhắc đến.

Mỗi một chữ đều như sét đánh vào trái tim của mọi người.

Khiến tim của họ suýt nổ tung.

Phương Dã Tử, đại sư đúc kiếm hàng đầu đấy!

Vậy mà bị Diệp Bắc Minh nói không đáng một xu, còn chẳng bằng con kiến?

“Được lắm cậu nhóc!”

Ánh mắt Vân Chi Lan trầm xuống, sau đó gật đầu: “Nhưng, kẻ này thực sự có tư cách nói lời này!”

Thịch! Thịch! Thịch!

Đột nhiên, tiếng trống trận vang lên.

Phong Cửu U lạnh lùng nói: “Trận chiến Long Môn, bắt đầu!”

“Trên võ đài, vừa phân thắng thua, vừa quyết sinh tử!”

“Trận đầu tiên, Long Vô Nhai nhà họ Long!”

Xung quanh võ đài lập tức xôn xao sôi sục.

“Nào nào nào, đặt cược đi!”

“Tôi đặt một tỷ, cược Diệp Bắc Minh chết!”, có võ giả hô lớn.

Ầm!

Long Vô Nhai bước ra một bước, giống như máy bay chiến đấu, bay lên không trung.

Vững vàng đáp xuống võ đài: “Diệp Bắc Minh, quỳ xuống, chịu chết đi!”

Thịch! Thịch! Thịch!

Tiếng trống vang lên như mưa rơi, như thiên binh vạn mã sắp tấn công tới.

Bầu không khí xung quanh võ đài được đẩy lên cao trào!

“Gru!”

Long Vô Nhai thét lên một tiếng, sát ý lạnh như băng bùng phát.

Trong ánh mắt của ông ta bùng ra ánh lạnh lùng, nội lực cuồn cuộn như hồng thủy, bùng phát mạnh mẽ!

Không có chút động tác thừa thãi màu mè, tấn công ra một quyền!

“Đó là Giáng Long quyền của nhà họ Long?”

Một ông lão trong đám đông giật lông mày, lắc đầu: “Không ngờ, Long Vô Nhai đã luyện Giáng Long quyền đến cảnh giới này rồi!”

“Ông ta chỉ cách Võ Đế một bước thôi phải không!”

“Trận này, Diệp Bắc Minh thua chắc rồi! Sợ rằng ngay cả một quyền cũng không đỡ được!”

Nghe thấy lời này.

Vẻ mặt của rất nhiều người xung quanh đều biến sắc!

Trên khuôn mặt các cô gái Ngụy Yên Nhiên, Lý Gia Hinh, Lục Khi Sương hiện lên vẻ lo lắng.

Ầm!

Khí tức đáng sợ ập đến, giống như sao chổi.

Diệp Bắc Minh đứng ở đó, trông có vẻ như đang thừ người, đứng im bất động.

“Ha ha ha!”

“Tên nhóc này sợ đến ngốc nghếch rồi phải không!”

“Phế vật, tiêu diệt lão tổ và cấm địa nhà họ Long tao, tao gϊếŧ mày!”

Đám người nhà họ Long cười lớn suồng sã dưới võ đài, bọn họ đều cho rằng, Diệp Bắc Minh bị khí thế của Giáng Long quyền dọa sợ.

Võ đài rất lớn.

Dài rộng đến một trăm mét.

Cao ba mét!

Toàn bộ đều được chế tạo từ sắt cốt thép.

Hoàn toàn là một cái nhọt sắt!

Long Vô Nhai cũng hơi nghi ngờ, giữ lại ba phần thực lực!

Khi còn cách Diệp Bắc Minh năm mươi mét, khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, còn không ra tay hả?”

Diệp Bắc Minh vẫn đứng im bất động!

Bốn mươi mét!

Long Vô Nhai càng nghi hoặc!

Chẳng lẽ, tên nhóc này có thủ đoạn gì?

Khi tiến vào phạm vi ba mươi mét, Long Vô Nhai lại tăng lên hai phần nội lực!

Chín phần thực lực, lập tức bùng phát ra!

Mười mét cuối cùng!

Diệp Bắc Minh vẫn đứng im bất động, đứng ở đó như sợ đến ngờ nghệch.

Long Vô Nhai gào lên một tiếng: “Vãi! Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, mày đúng là khiến tao thất vọng!”

“Mày đúng là phế…”

Còn chưa nói hết hai chữ ‘phế vật’.

Liền sau đó.

Cách ba mét!

Diệp Bắc Minh hành động, anh giơ tay, miệng nhả ra sáu chữ:

“Kiếm Đoạn Long!”

“Thương Long Trảm!”

Ầm ầm!

Kiếm khí gào thét, giống như hỏa tiễn phá không trung!

Khoảnh khắc nắm đấm của Long Vô Nhai tiếp xúc với kiếm khí, cả nắm đấm… tan chảy!

Lập tức tan chảy giống như băng tuyết ngày đông gặp ánh nắng mùa hè!

“A!”

Long Vô Nhai kêu thảm một tiếng, cảm nhận được nguy hiểm khiến linh hồn ông ta run rẩy.

Ông ta điều động nội lực toàn thân, tất cả ngưng tụ ở l*иg ngực, chống đỡ sức mạnh đường kiếm của Diệp Bắc Minh!

Một tràng tiếng “rắc rắc” vang lên.

Long Vô Nhai dùng hết nội lực cả đời chặn đường kiếm này.

Nhưng.

Xương cốt toàn thân vỡ hết, kinh mạch đứt sạch, đan điền tan vỡ!

Ngã trên võ đài như chó chết, toàn thân máu tươi đầm đìa!

“Việc này…”

Cả hội trường tĩnh lặng như cái chết, còn nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất!

Diệp Bắc Minh cười: “Mới một đường kiếm thôi, ông ta ngã rồi?”

“Làm sao ông báo thù được?”

Gϊếŧ người diệt tâm!

Đường kiếm này, anh còn chưa sử dụng hết toàn lực.

“Mày!”

Long Vô Nhai tức đến phun ra một ngụm máu tươi, tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh! A a a! Diệp Bắc Minh!”

Soạt!

Anh bước ra một bước, đến trước người Long Vô Nhai.

Giơ chân lên: “Có biết tại sao tôi không gϊếŧ ông bằng đường kiếm này không?”

“Tại sao?”

Long Vô Nhai hỏi theo bản năng.

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Vì để cho ông cảm nhận mùi vị của thất bại, để ông biết nỗi sợ cái chết giáng xuống!”

“Bây giờ, ông chết được rồi!”

Anh giơ chân!

Dẫm xuống đầu của Long Vô Nhai!

Vãi!

Muốn trực tiếp gϊếŧ Long Vô Nhai!

Tất cả mọi người đều tê dại da đầu!

Phong Càn Khôn quát lên một tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày muốn làm gì?”

“Long Vô Nhai đã thua, không cần thiết phải gϊếŧ, làm người phải có lòng khoan dung!”

“Câm miệng!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng: “Ông còn nói thêm một câu, tôi gϊếŧ cả ông!”

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh uy hϊếp Phong Càn Khôn, đám đông im phăng phắc!

Tất cả mọi người kinh hãi!

Răng rắc!

Một tiếng giòn tan vang lên, kéo mọi người đang ngây ra về với hiện thực.

Cái đầu của Long Vô Nhai nổ tung như quả dưa hấu, bị Diệp Bắc Minh dẫm chết!

Không đợi mọi người phản ứng lại, Diệp Bắc Minh hét lớn với Lăng Thi Âm: “Lăng Thi Âm, bắt đầu từ bây giờ, phát động tất cả lực lượng của Vạn Bảo Lâu!”

“Chỉ cần là người nhà họ Long ở thành Võ Đế, đuổi cùng gϊếŧ tận! Không sót một ai!”

“Long Quốc, thậm chí toàn thế giới, bất kỳ ai liên quan đến nhà họ Long gia tộc người canh giữ, gϊếŧ sạch!”

Lăng Thi Âm là võ thánh đỉnh phong, bị khí thế của Diệp Bắc Minh làm kinh sợ đứng bật dậy: “Thiếu chủ, rõ!”

“Suýt!”

Mọi người hít khí lạnh, sợ đến toàn thân run rẩy!