Cổ Na Phỉ!
Thiên tài trẻ của nhà họ Cổ Côn Luân Hư, mới hai mươi tuổi, đã có thực lực võ tôn trung kỳ.
Hơn nữa còn được cung Hạo Miểu chọn trúng.
Trở thành đệ tử nội môn của cung Hạo Miểu!
Nhưng.
Cung Hạo Miểu có quy định nhập môn, muốn gia nhập cung Hạo Miểu, thì phải hoàn thành bài kiểm tra trước khi nhập môn.
Cổ Na Phỉ không được may mắn, rút phải nhiệm vụ là gϊếŧ một con Tật Phong Lang.
Vậy nên mới đến Tật Phong Cốc bên ngoài Côn Luân Hư này.
Ba chấp sự võ thánh trung kỳ đích thân bảo vệ Cổ Na Phỉ.
Nhưng không được ra tay giúp cô ta!
Cô ta phải tự mình săn gϊếŧ một con Tật Phong Lang.
Cổ Lực buông Hầu Tử như vứt rác: “Chị à, đồ kiến hôi này có thể có tác dụng gì?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Na Phỉ hiện lên nụ cười tàn nhẫn, không hề xứng với vẻ đẹp của cô ta chút nào: “Tật Phong Lang thích ăn thịt tươi sống, ném hắn ta đến lối vào Tật Phong Cốc, mùi máu tanh có thể dẫn dụ Tật Phong Lang ra ngoài”.
Ánh mắt Cổ Lực lóe sáng: “Tuyệt!”
“Vừa nãy tên nhóc này xuất hiện đột ngột, đã phá rối chúng ta săn gϊếŧ Tật Phong Lang”.
Sau đó cười tàn nhẫn: “Dùng hắn ta làm mồi nhử, dẫn dụ Tật Phong Lang ra ngoài!”
Cậu ta tóm cổ chân của Hầu Tử, lôi đi trong nền tuyết, vứt đến cửa Tật Phong Cốc.
“Gru!”
Trong Tật Phong Cốc vang lên tiếng gầm của dã thú.
Cổ Lực ngẩng đầu nhìn qua, một đôi mắt đỏ ngàu từ bóng tối nhìn ra.
Cách thành Võ Đế ba mươi kilomet.
Trong lều trướng của vua Tây Vực.
Choang một tiếng vang lên, mặt đất bừa bộn.
Vua Tây Vực gầm lên như sấm: “Diệp Bắc Minh đáng chết!”
“Trong cuộc đời Tao Anh tao, nhất định phải diệt cửu tộc nhà mày, nếu không…”
“Tao! Không! Còn ! Là! Vua! Tây! Vực! Nữa!”
Câu cuối cùng.
Tào Anh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Khuôn mặt già của Tiêu Long Cơ lạnh như băng: “Tin mới nhất, tên nhóc đó đi vào Vạn Bảo Lâu”.
“Tôi vốn có thể trực tiếp ra tay, gϊếŧ Diệp Bắc Minh”.
“Nhưng cô gái đó của Vạn Bảo Lâu có ở đó, hơi khó giải quyết”.
Tào Anh ngẩng đầu, trong mắt đầy tia máu: “Không cần biết dùng cách gì, tôi cũng phải gϊếŧ Diệp Bắc Minh!”
“Báo!”
Đột nhiên.
Một thám thử xông vào lều trướng, quỳ một chân xuống: “Vương thượng, mới vừa nãy Diệp Bắc Minh đã rời khỏi thành Võ Đế”.
“Cái gì?”
Tào Anh vẫn chưa nguôi cơn giận, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì, tại sao hắn đột nhiên rời khỏi thành Võ Đế?”
Thám tử lắc đầu: “Thưa vương thượng, thuộc hạ không biết”.
Tiêu Long Cơ lạnh giọng hỏi: “Cô gái của Vạn Bảo Lâu đó, có đi cùng không?”
Thám tử nhanh chóng nói: “Thưa cung phụng Tiêu, trong đoàn người đi cùng không có phụ nữ”.
“Chỉ có một phi công, sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi thành Võ Đế, đã lên một chiếc máy bay, bay về phía Tây”.
Tào Anh ngẩn người: “Một mình? Đi về phía Tây?”
Sau đó.
Ông ta ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, ông trời giúp ta, lão Tiêu, dựa vào ông đấy”.
Tiêu Long Cơ cau mày, khuôn mặt già nghi hoặc: “Thật kỳ lạ, Diệp Bắc Minh muốn làm gì?”
“Vào lúc này, tại sao lại rời khỏi thành Võ Đế?”
“Mặc kệ hắn làm gì”.
Vua Tây Vực Tào Anh đập bàn, trong mắt đầy lửa giận: “Lão Tiêu, mời ông lập tức ra tay, phế bỏ Diệp Bắc Minh, đưa hắn về đây”.
“Tôi không những muốn biết bí mật của hắn, tôi còn muốn hắn sống không bằng chết!”
“Tôi muốn người thân, bạn bè, đàn bà của hắn, từng người phải chịu hết giày vò, chết thảm trước mắt hắn!”
…
Một tiếng sau.
Máy bay đáp xuống dưới núi Tuyết.
Phi công cung kính nói: “Cậu Diệp, phía trước chính là Tật Phong Cốc”.
“Máy bay chỉ có thể dừng ở đây, còn khoảng hai mươi kilomet nữa, cậu chỉ có thể tự đi bộ lên rồi”.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Tôi biết rồi”.
Liền sau đó.
Anh vυ't bay lên không trung!
Soạt!
Trực tiếp đạp tuyết bay lên giống như hỏa tiễn.
“Vãi! Cậu Diệp… biết bay?”
Phi công trợn mắt há hốc miệng, đồng tử suýt rớt ra.
Lúc này.
Hai người Mạc Thương Khung và Văn Nhân Mộc Nguyệt đứng ở lưng chừng núi, cũng rất chấn hãi.
Phía sau hai người có một con Tuyết Sơn Điêu vô cùng to lớn.
Một con ma thú!
Vừa nãy bọn họ đã ngồi trên con Tuyết Sơn Điêu để đến đây.
“Anh ta… anh ta biết bay?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt ngẩn người, cái miệng nhỏ há hốc.
Mạc Thương Khung cũng rất kinh ngạc: “Tên nhóc này, đúng là càng ngày càng thú vị”.
“Rốt cuộc cậu ta có lai lịch thế nào, lại biết võ kỹ bay trên không?”
Cơ thể Văn Nhân Mộc Nguyệt run lên: “Võ kỹ bay trên không? Mạc trưởng lão, ông nói anh ta biết võ kỹ bay trên không?”
Mạc Thương Khung gật đầu: “Đúng, hơn nữa không phải là loại võ kỹ bay trên không tầm thường”.
“Rất có khả năng là võ kỹ bay trên không trên cấp thánh!”
“Cấp thánh!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt lại chấn kinh.
Cô ta hít khí lạnh, tự lẩm bẩm: “Làm sao có thể chứ, cung Xã Tắc chúng ta cũng không có mấy loại võ kỹ cấp Thánh, làm sao anh ta có thể biết võ kỹ cấp Thánh!”
Cùng lúc đó, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu: “Cậu nhóc, có hai luồng khí tức ở gần đây!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cảm nhận được rồi, một là Mạc Thương Khung, một là Văn Nhân Mộc Nguyệt, lúc trước đã từng gặp ở phủ Long soái”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Mạc Thương Khung đó cũng từ thành Võ Đế đi theo ra”.
Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: “Nếu ông ta dám ra tay với tôi, tôi có cách gϊếŧ ông ta!”
“Gru!”
Một tiếng sói hú.
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn về hướng Tật Phong Cốc: “Hầu Tử! Cố lên, đợi tôi!”