Võ thánh đỉnh phong?
“Người này gϊếŧ vào cấm địa nhà họ Long chúng ta, đúng là ma quỷ, lão tổ, xin ngài ra tay, gϊếŧ kẻ này đi!”
“Gϊếŧ! Gϊếŧ! Lão tổ, gϊếŧ Diệp Bắc Minh…”
Rất nhiều người đang gào lên.
Bố mẹ hoặc con vợ con của họ đều chết dưới tay Diệp Bắc Minh.
Chỉ có hận thù ngút trời với Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt của Long Hiên Viên lạnh như băng, giọng nói già nua vang lên: “Diệp Bắc Minh?”
“Cái tên của cậu, sau khi tôi bế quan, một tháng nay”.
“Tổng cộng đã nghe nói mười ba lần rồi!”
“Không ngờ cậu to gan như vậy, dám gϊếŧ vào cấm địa nhà họ Long thật!”
Long Hiên Viên lắc đầu, giọng điệu lạnh lùng.
Ông ta giống như hoàng đế, ra lệnh cho Diệp Bắc Minh: “Không muốn để tôi ra tay, thì cậu tự vẫn đi!”
Đó chính là sự tự tin của võ thánh đỉnh phong!
Là sự tự tin của nhà họ Long!
Càng là sự tự tin của gia tộc người canh giữ Long Quốc!
Muốn một người chết, một câu là đủ.
Thư ký Tiền kinh hãi: “Long Hiên Viên, không thể động vào cậu ta!”
Anh ta trực tiếp lấy long tỷ ra: “Long chủ đã nói, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ Diệp Bắc Minh!”
Long Hiên Viên nhìn thấy long tỷ, liền cau mày.
Cho dù ông ta là người canh giữ của Long Quốc, cảnh giới võ thánh đỉnh phong cũng không dám hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của Long chủ.
Cân nhắc thiệt hơn!
Long Hiên Viên lạnh lùng gật đầu: “Tôi có thể nể mặt Long chủ, cũng là lần cuối cùng”.
“Tôi có thể giữ lại cái mạng cho cậu ta!”
“Cảm ơn tiền bối!”
Thư ký Tiền thở nhẹ nhõm.
Liền sau đó.
“Nhưng!”
Long Hiên Viên tiếp tục nói: “Tôi có ba điều kiện”.
Thư ký Tiền ngẩn người, ánh mắt nghiêm trọng: “Ông nói đi”.
Giọng của Long Hiên Viên xuyên qua không khí: “Thứ nhất, thanh kiếm của cậu ta”.
“Tôi muốn có nó”.
“Thứ hai, Quỷ Môn Thập Tam Châm trong tay cậu ta”.
“Tôi cũng muốn có nó”.
“Thứ ba, bảo cậu ta tự cắt đứt kinh mạch, tự phế đan điền, chém một cánh tay, một chân”.
“Sau đó, vĩnh viễn cút ra khỏi cấm địa nhà họ Long!”
Ba điều kiện.
Điều kiện nào cũng quá đáng!
Điều kiện nào cũng không thể chấp nhận!
Thư ký Tiền mở to con mắt: “Việc này… làm sao mà được?”
Long Hiên Viên cười dữ tợn một tiếng: “Không được ư?”
“Cậu đi theo Long chủ nhiều năm, chẳng lẽ không biết trước mặt cường giả tuyệt đối, từ chối có nghĩa là chết sao?”
Một luồng sát ý băng lạnh ập đến.
“Ông…”
Thư ký Tiền sững người, cơ thể không ngừng run lên.
Long tỷ cũng không thể uy hϊếp được ông ta!
Long Hiên Viên quá mạnh!
Soạt!
Đôi mắt của Long Hiên Viên sầm xuống: “Cậu nhóc, còn cậu thì sao?”
“Chết, hay là đồng ý với ba điều kiện của tôi”.
Hống hách!
Ngạo mạn!
Bá đạo!
Im lặng như cái chết.
Đến mười giây trôi qua.
Giọng của Diệp Bắc Minh mới vang lên: “Sức kiên nhẫn của tôi có hạn, ông còn không nói?”
Nhưng.
Câu này không phải nói với Long Hiên Viên, mà nói với Cửu Thiên Tuế.
Long Hiên Viên lộ vẻ mắt sát khí, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, tôi đang nói với cậu, cậu không nghe thấy hả?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp phớt lờ Long Hiên Viên, lạnh lùng nhìn Cửu Thiên Tuế: “Tôi đang nói với ông đấy, ông không nghe thấy hả?”
Lời nói giống y như nhau!
Long Hiên Viên nói với Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nói với Cửu Thiên Tuế!
Cửu Thiên Tuế ngẩn người.
Tên nhóc này điên rồi sao?
Thư ký Tiền cũng sợ giật mình.
Cửu Thiên Tuế phản ứng lại, tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”
“Lão tổ của nhà họ Long tao cũng ra rồi, mày còn hống hách ở đây cái gì?”
Sát ý trong ánh mắt Long Hiên Viên càng lúc càng âm lạnh: “Diệp Bắc Minh, mày…”
“Lão già, câm miệng cho tôi!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp quát một tiếng, chằng thèm quay đầu nhìn ông ta: “Ông còn nói thêm một chữ, tôi gϊếŧ luôn cả ông!”
“Cậu nói cái gì?”
Long Hiên Viên giật khóe mắt, ông ta cố gắng kiềm chế cơn lửa giận trong lòng: “Diệp Bắc Minh, mày…”
Bốp!
Diệp Bắc Minh buông tay, ném Cửu Thiên Tuế sang một bên.
Quay đầu.
Giống như một con thú hoang khát máu, nhìn Long Hiên Viên bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi đã nói, ông còn nói thêm một chữ, tôi gϊếŧ luôn cả ông!”
“Mẹ kiếp, ông không nghe lời hả?”
Anh gầm lên trong lòng một tiếng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi sức mạnh!”
“Bất luận rút của tôi bao nhiêu nội lực, chỉ cần gϊếŧ được tên ngu ngốc này!”
“Một đòn gϊếŧ chết!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên trả lời: “Như cậu mong muốn!”
Diệp Bắc Minh bỗng bùng lên, cơ thể giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hai tay nắm chặt kiếm Đoạn Long!
Trong tích tắc, chém ra một đường kiếm!
“Đồ ngốc tự cho mình hay lắm, chết đi cho tôi!”
Bạo ngược!
Điên cuồng!
Hung hãn!
Long Hiên Viên giật mí mắt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên.
Một đường kiếm khí ngút trời được chém ra từ kiếm Đoạn Long giống như một dải tinh hà rơi xuống!
Long Hiên Viên cảm nhận được sức mạnh hủy diệt!
Đồng tử của ông ta co mạnh lại: “Sức mạnh này… mày có thể phát ra sức mạnh như này?”
“Làm sao có thể!”
“Đáng chết!”
Liền sau đó.
Tất cả người nhà họ Long đều không dám tin!
Long Hiên Viên lại qua người định bỏ chạy không hề do dự.
Tốc độ của ông ta có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng kiếm của Diệp Bắc Minh!
Trong nháy mắt, kiếm khí khóa chặt Long Hiên Viên.
Long Hiên Viên tuyệt vọng, bị ánh kiếm bao trùm, sủa ầm ĩ như con chó mất chủ: “Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp… mày… mẹ kiếp, rốt cuộc mày là quái vật gì!”
Diệp Bắc Minh bị kiếm khí che phủ.
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Một kiếm, gϊếŧ chết võ thánh đỉnh phong!