Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 325: Tầng thứ năm

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Là ý này”.

Diệp Bắc Minh không hỏi thêm nữa.

Kiểm tra cẩn thận đồ trong ba chiếc nhẫn chứa vật.

Thu hết đồ bên trong vào tầm mắt!

Một đống các lọ đan dược.

Còn có một chút quần áo!

Dược liệu, nhìn niên đại cũng không thấp.

Còn có một chút binh khí lóe lên ánh sáng, dường như không phải vũ khí bình thường.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Chúc mừng, những đan dược này công lại giúp cậu tiến vào Võ Hoàng trung kỳ, không thành vấn đề”.

Diệp Bắc Minh lại nhíu mày: “Cứ uống thuốc để đề thăng tu vi có phải không tốt lắm hay không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh nói: “Trước đó tôi tiêu hao nội lực trong không gian tháp, sau đó lại khôi phục nội lực”.

“Sau mấy lần lặp lại, nội lực của tôi càng được ngưng tụ”.

“Tôi dùng cách này tạo dựng cơ sở có phải tốt hơn so với uống thuốc đề thăng?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Điều đó đương nhiên tốt hơn rất nhiều”.

“Nhưng uống thuốc đề thăng cảnh giới là cách nhanh nhất”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Muốn nhanh như vậy để làm gì? Tạo dựng cơ sở mới là quan trọng nhất”.

Suy nghĩ.

Tiến vào trong thế giới tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Anh điên cuồng sử dụng nội lực, một kiếm, hai kiếm, ba kiếm...

Mỗi một kiếm chém ra cũng tiêu hao 1/5 nội lực!

Nội lực tiêu hao gần hết, lập tức dùng đan dược.

Khôi phục nội lực!

Tiếp tục tiêu hao.

Cứ như vậy sau mấy lần, nội lực của Diệp Bắc Minh lại tăng lên khoảng 1/3.

Giây tiếp theo.

Ngay cả ràng buộc cảnh giới cũng bị xông phá.

Ầm!

Một luồng khí tức cuồng bạo từ cơ thể Diệp Bắc Minh trào ra ngoài.

Phun ra như núi lửa!

Ầm ầm ầm ầm!

Tất cả đồ gia dụng trong phòng khách của Cửu sư tỷ trong nháy mắt bị luồng sức mạnh này xông phá, hóa thành mạt vụn.

Cửa sổ thủy tinh cũng nổ hết, rơi xuống đất.

“Tiểu sư đệ, sao thế?”

Cửu sư tỷ lập tức lao ra từ trong phòng tắm.

Chân không đạp trên đất.

Ngay cả quần áo cũng không kịp mặc!

Da thịt trắng sữa không một chút tỳ vết.

Ánh trăng chiếu trên người cô ấy, hào quang động lòng người.

Hoàng hậu Hồng Đào nhìn Diệp Bắc Minh vẫn ngồi trên ghế sofa.

Đồ đạc xung quanh nhà hóa thành mạt vụn bay tán loạn bốn phương tám hướng.

“Phù!”

Hoàng hậu Hồng Đào thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, chị còn tưởng có chuyện gì”.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.

Cửu sư tỷ vỗ ngực.

Một khắc sau.

Mắt đẹp của cô ấy chấn động: “Ơ?”

“Đột phá rồi! Võ Hoàng trung kỳ!”

Hoàng hậu Hồng Đào kinh hãi!!!

Một lúc sau mới hít một hơi.

“Thật là động thái nhỏ, tốc độ phổ cập!”

Xoay người tiến vào phòng tắm, tiếp tục tắm rửa.

...

Giờ phút này.

Diệp Bắc Minh đã mở tầng thứ năm tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Phía trước chỉ có một sân thượng.

Phía trên có một đan đỉnh màu đen!

Bên cạnh đan đỉnh có một người đang đứng.

Lúc Diệp Bắc Minh nhìn thấy người này cũng bị dọa cho giật mình.

Nhìn cẩn thận thì lại là người giả do một kim loại thần bí chế tạo thành.

Không nhìn ra một khe hở, cảm giác vô cùng áp bức!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh rơi trên đan đỉnh: “Đỉnh này cấp bậc gì?”

Bốn chân.

Hình vuông.

Trên đỉnh có khắc hai chữ ‘Thiên Cực’.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Đỉnh Thiên Cực giúp cậu luyện chế đan dược dưới thiên phẩm, chắc chắn đủ dùng”.

Diệp Bắc Minh lại chỉ vào người kim loại bên cạnh: “Người này thì sao?”

“Đây là hình nộm”.

Diệp Bắc Minh hoài nghi: “Hình nộm?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng vậy”.

“Có tác dụng gì?”

Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Hắn có thể bắt chước tất cả phương thức chiến đấu, thân pháp, lực lượng, tốc độ của chủ nhân tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Còn cả kinh nghiệm chiến đấu của cậu, hắn biết hết”.

“Nói đại chúng một chút, đây là một phiên bản khác của cậu”.

“Giống như sao chép từ trong gương ra!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nói như vậy, hình nộm này là sản phẩm luyện tập tự nhiên?”

“Ha ha ha, thông minh”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Không sai, cậu có thể chiến đấu với hắn, giống như chiến đấu với chính bản thân mình!”

Diệp Bắc Minh nhìn hình nộm: “Tôi điều khiển hắn thế nào?”

“Ra lệnh cho hắn”.

Diệp Bắc Minh mở miệng: “Hình nộm, dùng thủ đoạn mạnh nhất của mày công kích tao!”

Lời vừa dứt.

Vèo!

Hình nộm trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

Con ngươi Diệp Bắc Minh co lại: “Tốc độ nhanh đấy!”

Đây chính là tốc độ của mình sao?

Nhanh quá!

Hình nộm giơ tay, bắt chước động tác của Diệp Bắc Minh.

Một quyền đánh ra!

Nhanh!

Quá nhanh!

Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy ngực đau nhức, giống như diều đứt dây bay ra ngoài.

Đυ.ng vào vách tường tầng năm, vang lên tiếng ‘Ầm’.

Cúi đầu nhìn!

Ngực anh nổ tung!

Xuất hiện lỗ thủng khủng khϊếp.

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Mình bị chính mình gϊếŧ?”

Giây tiếp theo.

Cảnh tương khiến Diệp Bắc Minh không thể tin nổi xuất hiện.

Lỗ thủng trên ngực lập tức khôi phục như lúc ban đầu!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Đây là thế giới trong tháp, tương liên với thế giới tinh thần của cậu”.

“Mặc dù bắt chước được trọng lực, không khí, tốc độ, cảm giác đau, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là đồ bắc chước”.

“Đối với bản thân cậu sẽ không có bất kỳ tổn hại nào”.

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là như vậy!”

Bất chợt.

Trước mắt sáng lên!

Nếu như vậy chẳng phải có thể tiến hành cuộc chiến sinh tử?

Diệp Bắc Minh quát lớn: “Hình nộm, gϊếŧ tao!!!”

Vèo!

Hình nộm trực tiếp dùng phù quang lược ảnh, như quỷ xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Sau lưng hắn cũng xuất hiện một huyết ảnh đầu rồng!

Long Đế Quyết và Thương Long Kình kết hợp!

Một quyền đập ra!

Phụt!

Diệp Bắc Minh trực tiếp hóa thành sương máu.

Một lát sau.

Diệp Bắc Minh mở mắt, xuất hiện ở bên ngoài tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Nhóc con, nếu cậu chết thì sẽ bị đẩy ra bên ngoài tháp, phải vào lại lần nữa”.