Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 309: Võ Thánh

Khương Sơn Điêu giận dữ: “Con mẹ nó mày tự tìm cái chết rồi, mày coi ông đây là cái gì? Phế vật sao?”

Lựa giận và sát ý bộc phát, nội lực trong cơ thể lưu chuyển, giơ tay đập về phía Diệp Bắc Minh.

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.

Cánh tay Khương Sơn Điêu lập tức nổ tung, ông ta như chó chết bay ra ngoài, đáp xuống mui một chiếc ô tô màu đen.

Keng!

Mui xe lõm xuống.

“Rít!”

Những võ giả nhà họ Khương xương sống phát rét, không nhịn được ngừng thở.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Ông không phải phế vật?”

“Một quyền cũng không tiếp nổi!”

Đến trước mặt Khương Sơn Điêu, lộ ra sát ý!

Con ngươi Khương Sơn Điêu co rút: “Chờ chút, mày không thể gϊếŧ tao, tao là người nhà họ Khương Cổ Võ”.

Lỗ tai Diệp Bắc Minh như nghe tiếng con trùng, một quyền đập ra.

Ầm!

Khương Sơn Điêu và chiếc xe kia trong nháy mắt móp méo, giống như bị trục lăn ép qua vậy.

“Chạy mau!”

Đám võ giả nhà họ Khương bị dọa vội bỏ chạy.

Diệp Bắc Minh lắc đầu, tiện tay lấy ra mười mấy cây kim bạc.

Những võ giả này của nhà họ Khương sau khi xông ra ngoài mấy chục mét, lập tức nằm trên đất, tim ngừng đập.

Hạ Nhược Tuyết ngơ ngác nhìn tất cả, mắt đẹp không ngừng biến ảo: “Thủ đoạn này còn đáng sợ hơn mấy đệ tử tông môn mình từng gặp ở Côn Luân Khư khi còn nhỏ!"

‘Có lẽ, khi Bắc Minh trưởng thành có thể đối kháng được với Côn Luân Khư?’

Trong đầu vừa thoáng qua suy nghĩ này.

Hạ Nhược Tuyết lại lắc đầu, đá suy nghĩ không thiết thực này ra khỏi đầu mình.

Côn Luân Khư, thứ khổng lồ!

Cô ấy không hy vọng Diệp Bắc Minh mạo hiểm, bị thương.

Diệp Bắc Minh đi tới, quan tâm hỏi: “Sao hả, bị dọa giật mình?”

Hạ Nhược Tuyết khẽ mỉm cười: “Không, em cũng quen rồi”.

“Bên ngoài vô cùng nguy hiểm, hay là chúng ta quay về đi”.

Diệp Bắc Minh đề nghị.

Hạ Nhược Tuyết có chút thất vọng: “Được rồi”.

Diệp Bắc Minh lấy điện thoại, gọi cho Vạn Lăng Phong, bảo ông ta đến xử lý.

Rồi đưa cho ông chủ quán thịt nướng mười ngàn tiền mặt, dẫn Hạ Nhược Tuyết rời đi.

Chân trước vừa mới đi, ngoài mấy trăm mét.

Dưới đèn đường mờ mờ, một đám người đang đứng.

Cầm đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng.

Một đám thanh niên đứng phía sau ông ta.

Một cô gái trẻ kinh hãi: “Sư phụ, người vừa rồi là Khương Sơn Điêu của nhà họ Khương Cổ Võ?”

“Đây chính là võ giả Võ Tôn trung kỳ, vậy mà… lại thua một thanh niên?”

“Không phải là một lão quái vật uống thuốc cải lão hoàn đồng đấy chứ?”

Con ngươi lão giả nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Im lặng một hồi!

Khoảng ba phút sau mới khàn khàn nói: “Đây là thanh niên chân chính!”

“Cũng không phải là cải lão hoàn đồng!”

Ầm!

Những người sau lưng thoáng chốc bùng nổ!

“Cái gì?”

“Làm sao có thể!”

“Mẹ nó! Long Quốc lại xuất hiện một nhân vật nghịch thiên như vậy?”

“Nếu tính tuổi thật thì hắn mới bao nhiêu chứ? Tính tới tính lui, nhìn cũng khoảng 25 tuổi thôi!”

“Trời ơi, chưa đến 25 tuổi đã có thể gϊếŧ Võ Tôn trung kỳ trong nháy mắt? Rít…”

Đám người phía sau lưng lão giả đều không lạnh mà run.

Thiên phú và thực lực này quá khủng khϊếp!

“Sư phụ, làm sao có thể?!!!”

Trong mắt cô gái thoáng qua vẻ hoảng sợ, hít một hơi lạnh.

Hô hấp cô ta dồn dập, ngực phập phồng.

Rõ ràng bị Diệp Bắc Minh dọa sợ.

Nhưng lão giả lại vui mừng: “Không ngờ, sống bao nhiêu năm lại có thể nhìn thấy thiên tài như vậy!”

“Nếu lùi lại mười năm, lão phu phải thu hắn làm đệ tử thân truyền!”

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người lập tức ngưng tụ.

Ghen tị, chấn động, kinh ngạc, bất ngờ.

Các loại biểu cảm chợt lóe rồi biến mất!

Bọn họ đều là thiên tài hàng đầu của các gia tộc Cổ Võ lớn.

Cũng mới chỉ là đệ tử ký danh của lão giả, không có tư cách làm đệ tự thân truyền.

Người tuổi trẻ kia lại có thể làm đệ tử thân truyền?

Phải biết rằng lão giả là một Võ Thánh!

Lại là minh chủ võ lâm tiền nhiệm của Long Quốc, Phong Cửu U!

Lão giả lắc đầu: “Được rồi, chúng ta đi thôi”.

“Đại hội Võ Đạo ba mươi năm một lần này sắp mở rồi, chúng ta phải lên đường”.

...

Trên đường về.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, vừa rồi có người nhòm ngó cậu, phát hiện ra chưa?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Phát hiện ra rồi, cách bảy trăm mét, mười ba võ giả”.

“Trong đó có mười hai người thực lực từ Võ Hoàng đến Võ Tông”.

“Còn lão giả kia, tôi đoán hơn phân nữa là một Võ Thánh”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Cậu đoán đúng, đó quả thật là Võ Thánh!”

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Gần đâu thực lực võ giả gặp được sao càng ngày càng mạnh?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: “Không phải thực lực võ giả cậu gặp được càng ngày càng mạnh, mà là cậu càng ngày càng mạnh, vì vậy ánh mắt và tầm nhìn cũng trở nên rộng hơn”.

“Nếu như cậu ở trong thôn trang nhỏ, cậu cho rằng người võ lực mạnh nhất chắc hẳn là đồ tề gϊếŧ lợn ở cửa thôn”.

“Sau khi vào trong trấn, chắc hẳn là tổng giáo đầu ở võ quán”.

“Tiến vào thành phố lớn có thể gặp được Tông Sư, dõi mắt toàn tỉnh, toàn quốc, toàn thế giới…”

“Thực lực càng mạnh, phương diện tiếp xúc cũng càng rộng!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói có lý.

Cũng không phải là các võ giả trở nên mạnh mẽ.

Mà những võ giả mạnh kia luôn tồn tại.

Lúc anh vừa xuống núi, kẻ địch chỉ là vua Giang Nam, cấp bậc võ giả tiếp xúc đương nhiên cũng không cao.

Vừa về cửa phủ Diệp.

Chuẩn bị đi vào.

Ầm!

Đột nhiên, một bóng người bay tới, đập xuống bậc thềm.

Cúi đầu nhìn, là một cô gái người đầy máu.

Mặt đẹp trắng bệch, chật vật há miệng: “Xin… xin anh giúp tôi liên lạc với một người tên Diệp Bắc Minh…”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cô là ai?”

Cô gái mở miệng: “Mẹ anh ta… tôi là người trong tộc của mẹ anh ta”.

Nói xong.

Nghiêng đầu, ngất xỉu!

Cái gì?!!!

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rút kịch liệt: “Cô không được phép chết, mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, gia tộc của mẹ tôi?”