“Nhưng trên thực tế, đám người chúng tôi đâu phải là đối thủ của mẹ cậu?”
“Người thật sự ra tay làm mẹ cậu bị thương đến từ Côn Luân Khư!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh híp lại.
Anh nhanh chóng hỏi: “Không phải vừa rồi ông nói đã gϊếŧ mẹ ruột tôi rồi sao?”
Ngụy Công yếu ớt giải thích: “Đó là do tôi muốn chọc giận cậu, muốn để cậu bị tức giận làm lu mờ đầu óc”.
Ông ta cười khổ một tiếng: “Không ngờ thực lực của cậu lại khủng khϊếp như vậy!”
“Lệnh truy nã nào thế?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Ngụy Công chỉ vào ngực mình: “Tôi cho người may vào trong quần áo, hai mươi mấy năm nay không rời người, tôi biết người phụ nữ này tuyệt đối không phải người bình thường”.
Diệp Bắc Minh túm lấy Ngụy Công.
Một tiếng xoẹt xoẹt!
Kéo vạt áo ông ta ra.
Một chiếc túi da bò xuất hiện.
Mở ra, từ bên trong rơi xuống một tờ lệnh truy nã đã ngả vàng!
Người phụ nữ phía trên mặt mày dịu dàng, trông sống động như thật.
Giống Diệp Bắc Minh vài phần!
Cơ thể Diệp Bắc Minh run rẩy: “Mẹ! Đây là mẹ tôi!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm vào bức hình trên lệnh truy nã, kích động run rẩy!
Anh có chút buồn cười!
Lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng của mẹ lại đến từ một tờ lệnh truy nã!
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lục Tuyết Kỳ đi tới, vỗ bả vai Diệp Bắc Minh.
Mặt đầy đau lòng: “Sư đệ, đừng lo lắng, bác gái sẽ không có chuyện gì đâu”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Cầu nguyện người tốt sẽ được trời phù hộ!
Đồng thời, sát ý trong lòng anh ngút trời.
“Mẹ, mẹ yên tâm, cho dù những người này có mục đích gì!”
“Nếu bọn họ dám truy nã mẹ thì cũng không cần thiết phải tồn tại!:
Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại.
Phía dưới lệnh truy nã.
Tổng cộng có chữ ký của ba thế lực!
“Học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu, còn cả đế quốc Thanh Long!”
Đoàng!
Một luồng sát ý lạnh như băng phóng lên trời, dường như áp đảo vạn vật!
Tất cả mọi người đều hoảng sợ lui về phía sau, tim gần như đều ngừng đập, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Dù là đám người Diệp Cấm Thành, Hàn Kim Long, Tần Tướng Thần cũng bị ép cho không thở nổi.
Lúc này.
Bọn họ giống như đang đối mặt với thần chết!
Diệp Bắc Minh tay cầm lệnh truy nã, nội lực chấn động, phá vỡ chữ viết trên lệnh truy nã.
Chỉ để lại bức hình của mẹ.
Diệp Bắc Minh giống như thần chết, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngụy Công: “Lần cuối cùng ông biết được tin tức của mẹ tôi là ở đâu?”
Ngụy Công run rẩy: “Ở nước ngoài, cũng chính là bức hình đen trắng điện Huyết Hồn chụp được”.
“Lần đó, mẹ cậu hồi phục rất nhanh, nếu không người của Côn Luân Khư cũng đuổi kịp được”.
“Điện Huyết Hồn e là sẽ chết hết toàn quân!”
“Cũng vì lần đó, điện Huyết Hồn tổn thương nguyên khí nặng nề”.
Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra huyết khí khủng khϊếp.
“Điện Huyết Hồn!”
“Lại là điện Huyết Hồn!”
Cơ thể Ngụy Công run rẩy như một con kiến.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh giống như từ sâu trong địa ngục truyền đến: “Điện Huyết Hồn phát hiện mẹ tôi ở đâu?”
Ngụy Công lắc đầu: “Tôi không biết”.
“Điện Huyết Hồn ở đâu?”
“Cái này tôi cũng không biết, điện Huyết Hồn quá thần bí”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Vậy giữ lại ông có ích gì?”
Giơ tay lên!
Một kiếm!
Dứt khoát.
Đầu Ngụy Công bay ra ngoài, lăn sang bên cạnh.
“Rít!”
Con ngươi các vị khách co rút lại, toàn thân run rẩy.
Không ngờ Diệp Bắc Minh lại ra tay dứt khoát như vậy, trực tiếp chém Ngụy Công!
“Soạt…”
Nét mặt già nua của lão Ngụy trắng bệch, run rẩy.
Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn ông ta: “Nếu ông đau lòng như vậy thì đi theo ông ta đi!”
Kiếm Đoạn Long bay ra một đường kiếm khí!
Phốc!
Ông Ngụy chết ngay tại chỗ.
Ánh mắt hung ác quét nhìn đám tầng lớp cấp cao nhà họ Ngụy: “Ngụy Công gϊếŧ bố mẹ nuôi và anh trai tôi, tôi gϊếŧ các người, hợp tình, hợp lý, hợp pháp!”
Phốc!
Một kiếm quét ngang qua, trên một trăm tầng lớp cấp cao nhà họ Ngụy trong nháy mắt bị xóa bỏ.
Khách mời tại chỗ mặt xám như tro tàn.
Chân mày thư ký Tiền nhướng lên.
Ác!
Quá độc ác!!!
Lúc này.
Tất cả mọi người đều biết.
Nhà họ Ngụy xong đời rồi!
Nhân vật khổng lồ Long Đô, nhà họ Ngụy xong đời!
Ai có thể ngờ rằng, một thanh niên 23 tuổi để báo thù cho mẹ mà có thể đơn thương độc mã diệt nhà họ Ngụy Long Đô?
Đây chính là một trong những thế gia đứng đầu thế giới!
Cứ như vậy biến mất?
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Chỉ có một mình Diệp Cấm Thành mắt sáng lên!
Nhà họ Diệp bị nhà họ Ngụy áp chế mấy chục năm.
Nhà họ Ngụy bị diệt, thời cơ của nhà họ Diệp sẽ đến!
Lúc này.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngang ngược quét qua, bình thản nói: “Hai vị sư tỷ, giúp em một chuyện”.
Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Khanh gật đầu: “Tiểu sư đệ, em nói đi”.
Diệp Bắc Minh lạnh băng nói: “Trong ba đời của Ngụy Công, bất kỳ chi trưởng hay thân quyến cũng xóa bỏ hết cho em”.
“Được thôi”.
Hai người đồng ý.
Giây tiếp theo.
Soạt!
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt lên người Ngụy Kinh Phú: “Ông thì sao?”
Chèn ép!
Kinh hoàng!
Run rẩy!
Sợ hãi!
Đại soái Long Hồn Ngụy Kinh Phú sợ hãi cúi đầu: “Diệp... Diệp thiếu soái, cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải người của nhà họ Ngụy này!”
Ông ta dùng tốc độ cực nhanh giải thích.
“Mặc dù tôi cũng họ Ngụy, nhưng không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Ngụy này”.
“Cậu biết đấy, Long Quốc có đến mấy tỷ người, trùng tên trùng họ không biết mấy trăm ngàn người”.
“Có một hai người họ giống nhau”.
“Rất… Khụ… rất hợp lý đúng chứ?”
Hợp lý!