“Đến Trung Hải mà cũng không tìm tỷ?”
“Bây giờ mới gọi điện, là chịu tội phải không?”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cửu sư tỷ, là vì đệ bận quá mà”.
“Đệ tạ tội với tỷ, lần sau đệ đến Trung Hải, chắc chắn mời tỷ ăn một bữa thịnh soạn”.
Cửu sư tỷ bĩu môi nói: “Thế còn tạm, nói đi, có chuyện gì cần tỷ giúp?”
Diệp Bắc Minh nói: “Tỷ biết thương hội Hội Phong không?”
“Đương nhiên là biết”.
Cửu sư tỷ gật đầu.
“Đệ muốn biết, thông tin của tất cả khách hàng gửi đồ ở thương hội Hội Phong vào hai mươi ba năm trước”.
“Chuyện nhỏ, đợi tin của tỷ”.
“Được”.
…
Mười phút sau.
Điện thoại cảu Diệp Bắc Minh nhận được một file tài liệu.
Cửu sư tỷ cũng gọi đến: “Xong rồi, tổng cộng ba ngàn sáu trăm năm mươi bản thông tin khách hàng”.
“Trong đó có ba mươi bản giấu thông tin, đã bị tỷ phá giải rồi”.
“Bọn họ đều là phù hào hàng đầu của Trung Hải, còn có một vài nhân viên quan chức”.
“Chỉ có một người không để lại bất cứ thông tin gì”.
“Đệ tự nghiên cứu đi”.
“Đúng rồi, đệ nợ tỷ một ân tình, lần sau đến Trung Hải, cùng tỷ đi Disneyland đấy!”
Diệp Bắc Minh đồng ý.
Sau khi tắt máy.
Anh xem thông tin danh sách trong máy.
Xem đến file của người không để lại bất
Tủ bảo hiểm số 256!
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “256?”
Anh giơ tay ra, một chiếc chìa khóa nạm vàng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Bên trên vừa hay là con số 256.
Lâm Thương Hải giật mình, chiếc chìa khóa này từ đâu ra vậy?
Chẳng lẽ gặp ma?
Lâm Thương Hải cũng nhìn con số trên chìa khóa, mau chóng nói: “Thiếu chủ, có lẽ chiếc chìa khóa này là chìa khóa mở tủ bảo hiểm”.
Diệp Bắc Minh đứng lên, đi về phía tổng bộ thương hội Hội Phong.
Lúc này.
Đã gần năm rưỡi, thương hội Hội Phong sắp đóng cửa.
Lúc Diệp Bắc Minh đi vào tổng bộ thương hội Hội Phong, bên trong đã không còn mấy người.
Một cô gái mặc đồ công sử đi đến, nở nụ cười: “Thưa anh, tôi là Tiết Vân, xin hỏi anh muốn làm thủ tục phải không?”
“Vì còn mười phút nữa thương hội chúng tôi sẽ đóng cửa, cho nên tôi có thể giới thiệu cho anh, hoặc hẹn ngày mai làm thủ tục”.
Diệp Bắc Minh lấy chìa khóa ra: “Tôi muốn mở tủ bảo hiểm”.
Tiết Vân ngẩn người.
Nhìn thấy chìa khóa nạm vàng.
Đôi mắt lập tức lóe lên ánh vàng.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Chìa khóa nạm vàng như này dùng để mở tủ bảo hiểm cao cấp dưới lòng đất.
Còn tủ bảo hiểm cao cấp như vậy.
Chi phí sử dụng hàng năm cũng cao đến mười triệu USD.
Người bình thường làm sao có thể thuê được tủ bảo hiểm như vậy?
Có lẽ Diệp Bắc Minh là cậu ấm con nhà giàu chăng!
Tiết Vân làm ở thương hội Hội Phong lâu như vậy, chẳng phải là vì muốn câu một anh chàng con nhà giàu sao?
Cơ hội tốt như vậy bày ngay trước mặt, cô ta phải nắm thật chặt.
Tiết Vân lập tức cười tươi như hoa: “Thưa anh, mời anh đợi một chút”.
“Tôi đi thông báo với tổng giám đốc của chúng tôi ngay”.
Cô ta bảo Diệp Bắc Minh ngồi đợi một lúc.
“Được”.
Diệp Bắc Minh tìm chỗ ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc tổng giám đốc của thương hội Hội Phong xuất hiện, mỉm cười hỏi: “Thưa anh, tôi là Chu Hiển Tổ”.
“Xin hỏi quý danh của anh, anh muốn mở tủ bảo hiểm nào?”
“Diệp Bắc Minh, tôi muốn mở tủ bảo hiểm số 256”.
Diệp Bắc Minh tiện miệng nói.
Khi Chu Hiển Tổ nghe thấy con số 256 này.
Tỏ ra hơi bất thường!
Diệp Bắc Minh không đổi sắc mặt.
Chu Hiển Tổ cười nói: “Anh Diệp, xin cho tôi kiểm tra chìa khóa, xác nhận có phải là số 256 không”.
Diệp Bắc Minh đưa chìa khóa ra.
Chu Hiển Tổ cầm trong tay ngắm nghía một lúc sau.
Sầm mặt xuống!
Lập tức đổi vẻ mặt, lạnh giọng nói: “Anh Diệp, chìa khóa của tủ bảo hiểm thương hội Hội Phong chúng tôi mà anh cũng dám làm giả?”
“Tôi cho anh một cơ hội, cút ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ báo công an”.
Tiết Vân kinh ngạc: “Giám đốc Chu, chìa khóa này…”
Rõ ràng là chìa khóa thật mà.
Vừa nãy cô ta vừa nhìn đã nhận ra chắc chắn là chìa khóa của tủ bảo hiểm thương hội Hội Phong.
Không thể nào là giả!
“Tiết Vân, cô câm miệng!”, Chu Hiển Tổ quát một tiếng, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Anh còn đứng ở đây làm gì, nếu không cút đi, tôi gọi bảo vệ, báo công an ngay lập tức!”
Một đám bảo vệ gần đó lạnh lùng đi đến.
Bọn họ đều là võ giả cấp địa.
Con chưa đến cấp thiên.
Cạch!
Diệp Bắc Minh búng ngón tay: “Lâm Thương Hải, đóng cửa”.
“Rõ!”
Lâm Thương Hải đi đến trước cửa của thương hội Hội Phong.
Ấn nút đóng cửa.
Ầm ầm ầm!
Cánh cửa sắt hạ xuống.
Phát ra tiếng tinh tang.
Chu Hiển Tổ cảm thấy không ổn: “Nhóc con, anh muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước mặt Chu Hiển Tổ, tóm cổ tay cô ta.
Rắc rắc!
Tiếng giòn tan vang lên!
Cổ tay của Chu Hiên Tổ bị bẻ gãy, chìa khóa trong tay rơi xuống.
Diệp Bắc Minh tóm lấy!
“A… tay của tôi! Khốn khϊếp, anh dám làm vậy với tôi?”, Chu Hiển Tổ đau đến quỳ dưới đất, tức giận gào thét: “Bắt lấy anh ta cho tôi!”
Ba mươi mấy bảo vệ xông lên.
Diệp Bắc Minh dậm chân.
Phập!
Một tiếng vang lớn, mặt đất đại sảnh rạn nứt, một luồng sóng khí cuồn cuộn.
Ba mươi mấy bảo vệ bị đánh bay ra, chảy máu mắt mũi miệng tử vong.
“A…”
Trong đại sảnh vang lên tiếng hô kinh hãi, hoảng loạn!
Sắc mặt Tiết Vân trắng bệch.
Chu Hiển Tổ sợ đến toàn thân run lên: “Anh… anh… rốt cuộc anh là ai?”