Mọi người không biết làm sao, chỉ đành lui ra ngoài.
Ngụy Yên Nhiên cho người chuyển đống dược liệu vào phòng thí nghiệm.
Sau đó ngắt toàn bộ camera trong phòng thí nghiệm mang đi.
Đóng cửa lại!
Bây giờ phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh không khách khí, lấy ra số lượng lớn dược liệu từ trong bao mang theo.
Đặt đỉnh Thanh Mộc trước mặt!
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Tên nhãi, cậu muốn bắt đầu luyện đan sao?”
“Cậu chỉ có ba ngày, e là cơ hội không lớn”.
“Theo những người tôi đã từng ràng buộc, luyện chế một lò đan dược mới nhanh nhất cũng phải bảy ngày”.
Diệp Bắc Minh cười đầy tự tin: “Ba ngày là đủ rồi”.
Anh lập tức sắp xếp lại tất cả dược liệu.
Chuẩn bị luyện chế đan Ngưng Khí.
Đơn thuốc đan Ngưng Khí và đỉnh Thanh Mộc là lấy được cùng lúc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã từng nghiên cứu qua, thứ đồ này thích hợp cho võ giả dùng.
Vừa hay có thể khiến anh tiến vào cảnh giới Võ Vương!
Đốt lửa!
Đỡ đỉnh!
Ném tất cả dược liệu đã chuẩn bị vào trong đỉnh Thanh Mộc.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh vô cùng thành thục, làm mọi thứ đâu ra đấy.
Anh ngồi xếp bằng.
Lại khống chế sức lửa một cách thuần thục!
Sau hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trong đỉnh Thanh Mộc truyền đến mùi thuốc!
“Thành công rồi”.
Diệp Bắc Minh cười khẽ, mở nắp đỉnh Thanh Mộc.
Một thứ bùn đỏ dính vào đáy đỉnh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có hơi giật mình: “Không thể nào?”
“Thật sự thành công?”
Diệp Bắc Minh ra tay: “Nói nhảm”.
Nặn toàn bộ bùn đan bên trong đỉnh Thanh Mộc thành viên thuốc nhỏ.
Một luồng khí tức mạnh mẽ truyền vào bên trong viên thuốc, giống như một loại năng lượng từ trường cỡ nhỏ.
Tổng cộng mười viên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất ngờ: “Tên nhóc cậu đúng là yêu nghiệt, trước kia cậu từng học qua luyện đan?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Học qua rồi, nhưng loại đan Ngưng Khí dùng để đề thăng thực lực võ đạo này tôi lần đầu tiên luyện”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu quá biếи ŧɦái rồi, chẳng lẽ là bản lĩnh trời sinh, hay đúng dịp?”
Bình thường người mới học luyện đan.
Không thể nào thành công luyện được loại đan Ngưng Khí này!
Dù là đan sư chuyên nghiệp, chí ít cũng phải thất bại hơn trăm lần mới có thể thành công một lần.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đan dược đắt giá!
“Thêm lò nữa!”
Diệp Bắc Minh không dừng lại.
Tiếp tục đốt lửa!
Hai tiếng sau lại thành công!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn kinh ngạc: “Không thể nào? Cậu thật sự là yêu nghiệt?”
Một lần thành công có thể là trùng hợp.
Lần thứ hai vẫn thành công thì quá biếи ŧɦái rồi.
“Tiếp tục!”
Diệp Bắc Minh luyện chế lò luyện đan Ngưng Khí thứ ba.
Vẫn thành công!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng hồi lâu mới nói: “Nhóc con, cậu rất nghịch thiên!”
“Bây giờ tôi có chút mong đợi rồi đấy, nếu cậu tiến vào tầng thứ nhất tháp Càn Khôn Trấn Ngục, lấy được phương thuốc và công pháp bên trong, vậy thì sẽ xảy ra biến chất gì?”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Vậy thì chờ tôi tiến vào cảnh giới Võ Vương, mở tầng thứ nhất ra xem”.
Anh không chút chậm trễ, lấy ra một viên đan Ngưng Khí, nuốt xuống.
Trong đan điền trào dâng một luồng nội lực!
Như dòng suối nhỏ.
Gia tăng sức mạnh và tốc độ!
Diệp Bắc Minh lại nuốt nốt chín viên đan Ngưng Khí.
Ầm!
Nội lực bên trong đan điền cuồn cuộn như nước sông, tràn vào tứ chi bách hài của anh.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, toàn thân nóng ran, trực tiếp cởϊ áσ.
Mồ hôi bốc lên, toàn thân được một lớp sương mù bao phủ!
Thực lực võ đạo của anh từ Võ Linh trung cấp đột phá thành Võ Linh cao cấp!
Lúc này dừng lại.
“Tiếp tục!!!”
Diệp Bắc Minh đỏ mắt.
Liều mạng giống như lúc tập võ ở núi Côn Luân!
Chính vì tính cách liều mạng này, anh mới ở núi Côn Luân có năm năm đã học xong quay về.
Tiếp theo một hơi nuốt trọn hai mươi viên đan Ngưng Khí!
Cơ thể Diệp Bắc Minh giống như sắp nổ tung vậy.
Xương cốt trong cơ thể cũng đùng đùng vang dội.
Cuối cùng, Diệp Bắc Minh hét lớn, đánh ra một quyền!
Ầm!
Bức tường bê tông dày 50 cm trong phòng thí nghiệm bị anh đánh vào, tạo thành một lỗ thủng đường kính một mét.
Các thanh thép bên trong dày tới 5 cm!
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hình như tôi thành công lên cảnh giới Võ Vương rồi?”, Diệp Bắc Minh cười nói.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ có hai chữ: “Biếи ŧɦái!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Bây giờ tôi có thể mở được tầng thứ nhất tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Được, cậu đã tiến vào cảnh giới Võ Vương”.
“Có tư cách mở tầng thứ nhất rồi!”
Vù!
Diệp Bắc Minh cảm giác cảnh sắc trước mắt biến ảo, anh lại xuất hiện trong một không gian hỗn độn mơ hồ.
Một bảo tháp toàn thân trắng như tuyết, phía trên điêu khắc rồng phượng xuất hiện trước mắt.
“Đến cửa lớn tầng một, chìa tay ấn lên đó là có thể mở”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh sải bước đi đến cửa lớn tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chìa tay ấn lên cửa lớn!
Một tiếng ‘ùng ùng’ vang lên.
Cửa tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở ra.