Vừa ra phòng khách bên ngoài liền thấy Ngụy Yên Nhiên mái tóc dài ướt nhẹp, mặc đồ ngủ vừa lau tóc vừa đi ra.
Cô ta chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ.
Cộng thêm mới vừa tắm xong, trong phòng tràn đầy hơi thở kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Bầu không khí có chút mập mờ!
Ngụy Yên Nhiên mở miệng trước: “Ách, tôi còn tưởng rằng anh vẫn ở trong, cho nên mới tắm trước”.
“Ừ”.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời.
Anh tìm ghế sofa ngồi xuống, lấy ra đỉnh Thanh Mộc và đơn thuốc.
Cúi đầu nhìn.
Một lúc lâu cũng không có ý nhìn Ngụy Yên Nhiên!
Ngụy Yên Nhiên thấy vậy liền có chút tức giận!
Người này sao vậy? Bà đây cũng xem như là một đại mỹ nữ yểu điệu, còn vừa tắm xong, ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn?
Bà đây còn không bằng cục sắt vụn và một tờ giấy rách sao?
Một cảm giác thất bại đột ngột nảy sinh!
Diệp Bắc Minh đang âm thầm trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có thể nhìn ra đơn thuốc này không?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, có một đại mỹ nữ ở đây, cậu chắc chắn tối nay muốn trao đổi với tôi, mà không phải trao đổi với cô ta?”
Diệp Bắc Minh không đáp lời, mà tiếp tục nói: “Rốt cuộc ông có biết hay không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình luận: “Ha ha ha, không tệ! Không động lòng vì nữ sắc, chỉ có võ giả như vậy mới đi cao hơn, xa hơn”.
“Tôi nhìn thấy đơn thuốc này rồi, rõ ràng thiếu ba loại dược liệu là cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim!”
“Một đơn thuốc rất rác rưởi, cậu cần nó làm cái gì?”
“Đơn thuốc tầng thứ nhất bên trong Càn Khôn Trấn Ngục không biết lợi hại hơn nó gấp bao nhiêu lần!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn có thể mở ra?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên có thể, nhưng cậu phải bước vào cảnh giới Võ Vương!”
“Bây giờ tôi là Võ Linh, Võ Vương chính là cảnh giới tiếp theo”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh có chút mong đợi.
“Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục rốt cuộc có thứ gì?”
Tòa bảo tháp như vậy có thể dùng ý thức trao đổi với anh.
Còn có thể khiến thần hồn của anh tiến vào một không gian tương tự với giả tưởng.
Quả thật là thần bí!
Thứ đồ này còn là đồ mẹ để lại, Diệp Bắc Minh muốn biết bí mật của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thần bí cười: “Các loại công pháp, thân pháp, phương thuốc, thần binh lợi khí, y thuật, tóm lại đồ cậu nghĩ đến thì nó đều có!”
Trao đổi hoàn tất.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra.
Ngụy Yên Nhiên đang đắp mặt nạ bên cạnh.
Diệp Bắc Minh đột nhiên nhìn sang, cô ta bị dọa cho giật mình.
Ngã từ xuống ghế sofa, một làn da trắng thoáng qua.
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Cô sao thế?”
Ngụy Yên Nhiên ngượng ngùng: “Không, không có gì”.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Lần trước tôi giúp cô sửa một đơn thuốc, công việc của cô chắc hẳn được tiếp xúc qua rất nhiều dược liệu?”
“Tôi là người phụ trách về mặt nghiên cứu dược liệu của nhà họ Ngụy, sao vậy?”, Ngụy Yên Nhiên nhìn anh.
Diệp Bắc Minh nói: “Tôi cần ba loại thuốc”.
“Cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim”.
“Có thể giúp tôi tìm không? Tôi mua theo giá thị trường”.
Ngụy Yên Nhiên trực tiếp đồng ý.
Cô ta rất vui vẻ giúp đỡ Diệp Bắc Minh: “Cái này có vấn đề gì chứ, chút dược liệu thôi mà”.
“Tôi miễn phí cho anh”.
“Cảm ơn”.
Diệp Bắc Minh nói ra hai chữ.
Ngụy Yên Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”
Uống một hớp nước, che giấu vẻ ngượng ngùng.
“Cô có hứng thú với tôi?”, Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại.
“Khụ khụ… Ách, tôi…”
Ngụy Yên Nhiên phun một hớp nước, ngực ướt cả mảng lớn.
“Không… không có… tôi không có ý này, anh đừng hiểu lầm”.
Diệp Bắc Minh bật cười: “Hay là cô làm bạn gái tôi?”
“Hả? Cái gì? Thật?”, Ngụy Yên Nhiên có chút vui mừng.
“Đương nhiên là giả”.
Diệp Bắc Minh cười tà mị.
“Hừ!”
Ngụy Yên Nhiên thẹn quá thành giận: “Cái gì chứ, ai muốn làm bạn gái anh”.
“Cũng biết nói liều!!!”
Hai tay Diệp Bắc Minh than: “Không phải cô nói liều trước sao?”
“Anh!”
Ngụy Yên Nhiên xem thường: “Không hiểu phong tình!”
Cô ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Người đàn ông trước mắt dùng ba quyền đánh bại Đường Kình Thương!
Lại được quốc chủ coi trọng!
Làm sao tán tỉnh đối phương được?
Diệp Bắc Minh mặt tỏ ra không quan trọng.
Đàn ông phong lưu không hạ lưu, đa tình không lạm tình.
Đây là quy tắc xử sự của anh!
“Tút tút tút!”
Đột nhiên, điện thoại của Ngụy Yên Nhiên reo lên, một cuộc điện thoại gọi đến.
Sau khi nghe xong, biểu cảm không ngừng thay đổi!
Cuối cùng là hoan hô nhảy cẫng lên!
“Tốt quá!”
Cúp điện thoại.
Mặt đẹp của Ngụy Yên Nhiên kích động đến đỏ ửng, miệng thở hổn hển: “Diệp Bắc Minh, cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh, đơn thuốc anh sửa đổi đã có hiệu quả rồi”.
“Phòng thí nghiệm mới vừa thành công, vô cùng viên mãn!”
“Buổi họp báo ngày mai tôi thắng chắc!”
“Tốt quá rồi!”
Trái tim đang treo ngang của Ngụy Yên Nhiên cuối cùng đã hạ xuống đất.
Cô ta tràn đầy mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngày mai cùng tôi tham gia buổi họp báo được không?”
“Là anh sửa đổi đơn thuốc của tôi, có một phần công lao của anh trong đó”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc.
Tối nay xem như Ngụy Yên Nhiên đã giúp anh.
Gật đầu đồng ý.
...
Sáu giờ sáng, Ngụy Yên Nhiên bò dậy trang điểm.
Bảy giờ ba mươi phút, bảo người mang đồ ăn sáng đến phòng Tổng thống.
Sau khi hai người ăn sáng xong, Diệp Bắc Minh nhìn Hầu Tử.
Anh ta vẫn đang ngủ say.