“Tiểu sư đệ, bắt đầu từ bây giờ, em chính là thiếu soái của Long Hồn!”, Lục Tuyết Kỳ túm tay Diệp Bắc Minh, bôi mực lên.
“Cộp!”
Đóng lên văn kiện đỏ.
“Người đâu, mang qua cho ông ta”.
Lục Tuyết Kỳ gọi người làm, sau khi lấy đi văn kiện đỏ, nhanh chóng rời đi.
Chân mày Diệp Bắc Minh nhướn lên: “Bát sư tỷ, chị đang đùa sao?”
“Thiếu soái của Long Hồn? Vừa rồi đó là văn kiện đỏ đấy, thứ này có thể tùy tiện thay đổi sao?”
“Không sao, yên tâm”, Lục Tuyết Kỳ xua tay, dáng vẻ không để ý.
Cô ấy kéo Diệp Bắc Minh đến phòng bên cạnh.
Một bàn đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Ba chị em cùng nhau ngồi ăn cơm.
...
Ba mươi phút sau.
Trong phòng làm việc tại một nơi ở Long Đô, đèn thắp sáng chưng.
Một người đàn ông trung niên ngồi trước bàn làm việc.
“Lục đại soái đưa văn kiện đến cho ông”.
Thư ký Tiền cung kính đi vào.
Trong tay kẹp một tập văn kiện, dáng đứng nghiêm nghị!
“Để xuống đi”.
Người đàn ông nhàn nhạt nói.
“Ừ”.
Thư ký Tiền không dám nhiều lời, sau khi đặt tập văn kiện xuống, thận trọng lui ra khỏi phòng.
Năm phút sau, người đàn ông xử lý xong công việc, lúc này mới mở tập văn kiện ở trên bàn ra.
Mắt liếc nhìn văn kiện đỏ.
Khẽ ngẩn ra!
“Hả, sửa lại rồi?”
Người đàn ông thở dài, có chút bất đắc dĩ, trên mặt hiện vẻ tươi cười: “Aiz, thôi vậy, thiếu soái thì thiếu soái, dù sao cũng là chuyện sớm muộn”.
Một giây tiếp theo.
Người đàn ông cầm điện thoại trên bàn, gọi điện: “Bổ nhiệm Diệp Bắc Minh là thiếu soái Long Hồn! Đây là cơ mật tối cao, dưới đại soái, bất kỳ ai cũng không được biết”.
“Tất cả chờ đại hội quân võ kết thúc rồi nói sau”.
...
Sau khi cơm nước xong, Diệp Bắc Minh quay về chỗ ở bát sư tỷ đã sắp xếp.
Nằm ở trên giường, Diệp Bắc Minh không sao ngủ được.
“Lúc ở Giang Nam, mình có cảm giác thập sư tỷ không muốn cho mình điều tra thân thế của bản thân”, Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.
“Vào Long Đô, bây giờ mình lại có cảm giác bát sư tỷ hình như cũng ngăn cản mình điều tra thân thế của bản thân”.
“Rốt cuộc là vì sao chứ?”
“Thập sư tỷ là nữ chiến thần của Long Hồn, thân phận của bát sư tỷ càng khủng khϊếp, là đại soái của Long Hồn!”
“Nếu các chị muốn tra ra thân phận của mình thì đã sớm điều tra ra rồi, rốt cuộc là vì sao chứ?”, chân mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt vào nhau.
Anh không ngốc.
Ngược lại anh rất thông minh!
Hai sư tỷ không hề nói gì với anh, nhưng rốt cuộc vì sao không cho anh điều tra thân thế của mình?
“Sư tỷ, xin lỗi, các chị không cho em tra, vậy tự em đi tra vậy”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh nhân lúc đêm tối mò ra khỏi phòng.
Cảm giác của Diệp Bắc Minh rất nhạy bén, anh lập tức cảnh giác mấy tên lính gác trong bóng tối.
Lặng yên không tiếng động đi vòng qua lính gác, rời khỏi phủ đệ của bát sư tỷ.
Diệp Bắc Minh đi trên đường phố, ban đêm ở Long Đô vô cùng sầm uất, anh chặn một chiếc taxi lại.
“Đi nhà họ Diệp, thế gia Long Đô!”
Nửa giờ sau, Diệp Bắc Minh đứng trước cửa nhà họ Diệp.
Anh nhìn sân mang phong cách cổ xưa trước mắt, ánh mắt lóe lên, tìm thấy một chỗ khuất tầm mắt, nhảy qua tường cao.
Nhà họ Diệp rất lớn, chính là xây lại từ vương phủ thời cổ đại.
Các loại vườn hoa, hòn non bộ, ao hồ, đình viện khắp nơi đều có.
Đi vài bước lại có một trạm gác.
Góc tối góc sáng đâu đâu cũng là võ giả.
“Quỷ ảnh chìm nổi”.
Diệp Bắc Minh khẽ hô một tiếng, thân pháp như quỷ, hòa nhập vào ánh trăng.
Tốc độ của anh rất nhanh, đi đến nơi sâu nhất của phủ Diệp.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, tất cả những người ở đây đã biến mất!
Toàn bộ nội viện, trống trơn!
Một bóng người cũng không có!
“Không đúng, còn có một người”.
Diệp Bắc Minh đứng trên mái hiên nhìn sang.
Chỉ thấy một ông cụ râu tóc bạc phơ, ngồi im như chuông đồng, đang ngồi trong đình, tay trái tay phải đánh cờ.
“Tôi biết cậu sẽ đến, nếu đã đến rồi thì xuống đây đi”.
Ông cụ mỉm cười nói.
Giọng nói giống như dây câu truyền vào trong lỗ tai Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh nghe xong, kinh hoàng như sấm!
Nhưng phủ Diệp vẫn tĩnh lặng!
Ngoài Diệp Bắc Minh, không ai có thể nghe thấy tiếng nói này.
“Ông là ai?”
Diệp Bắc Minh nhảy xuống.
Ông cụ mỉm cười: “Diệp Lăng Tiêu”.
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Chiến thần số một Long Quốc, Diệp Lăng Tiêu?”