Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 50: Sợ làm xằng bậy, lại sợ không làm bậy

Giữa hai người cũng không phát sinh chuyện gì.

Diệp Bắc Minh vẫn tự tin về khả năng kiềm chế của mình!

“Được, vậy mỗi người ngủ một bên”, Diệp Bắc Minh đồng ý.

Chu Nhược Giai cảm kích chạy lên, cô ngủ ở trong.

Cô nằm nghiêng người, mặt đầy mong chờ nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh tắt đèn, nằm ở bên ngoài.

Anh có thể cảm giác được hô hấp của Chu Nhược Giai trở nên hơi gấp rút, cơ thể cũng nhích gần Diệp Bắc Minh vài phần.

Nhịp tim của cô đập thình thịch như hươu chạy!

Cô sợ Diệp Bắc Minh làm bậy!

Lại sợ Diệp Bắc Minh không làm bậy!

Trong lúc rối rắm, Diệp Bắc Minh lại đã ngủ rồi.

“Ây da, sao anh lại ngủ trước rồi!”. Chu Nhược Giai chu môi, cô có hơi thất vọng, nhưng trái tim đang treo ngược lại lập tức rơi xuống.

Cô bò dậy, hôn nhẹ lên môi của Diệp Bắc Minh, sau đó hài lòng ôm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh, chìm vào giấc ngủ.

Cô bé này!

Diệp Bắc Minh đương nhiên chưa ngủ, anh liếʍ môi, khóe miệng nở một cười.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bắc Minh vừa dậy, rửa mặt xong, mới vừa mở cửa phòng ra.

Chu Nhược Giai đã lén lút chạy ra từ phòng của anh.

Đúng lúc, Chu Thiên Hạo đến.

“Bố!”

Chu Nhược Gia xấu hổ dậm chân, vội vàng chạy đi.

“Ha ha, Bắc Minh à..”. Chu Thiên Hạo đứng đó, cười nhìn anh.

Diệp Bắc Minh lúng túng: “Chú Chu, không phải như chú nghĩ đâu!”

“Chú nghe cháu giải thích!”

Tuy thực lực võ đạo của anh cao cường, nhưng anh vẫn rất tôn trọng luân lý.

Chu Thiên Hạo dù sao cũng là người vai vế trên!

Chu Thiên Hạo mỉm cười sâu xa, vẻ mặt “chú đều hiểu”!

“Đều là người từng trải, không có gì to tát cả, chú và dì Lý của cháu khi chưa kết hôn cũng đã ngủ cùng nhau”. Chu Thiên Hạo vỗ vỗ vai Diệp Bắc Minh.

Lời nói sâu xa.

“Nhưng người trẻ tuổi cần chú ý các biện pháp bảo vệ”.

“Đến lúc đó đừng để xí hổ là được!”

“Khụ khụ... Chú Chu, chúng cháu thật sự không có”. Diệp Bắc Minh rất xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác: “Chú Chu, không phải hôm qua chú nói hôm nay người Đông Doanh muốn họp mặt thương hội sao, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đến đó đi”.

Chu Thiên Hạo nghiêm mặt, lặng lẽ gật đầu.

Thành phố Giang Nam, Quy Sơn.

Toàn bộ thành phố Giang Nam có địa thế bằng phẳng, Quy Sơn là ngọn núi duy nhất cao khoảng năm trăm mét.

Quy Sơn là nơi đất thiêng nhân tài đầy rẫy, bốn phương tám hướng đều là nhà cao tầng, trong cái ồn ào lại có sự yên tĩnh.

Điểm duy nhất làm cho người ta khó chịu đó là trên Quy Sơn toàn bộ đều là kiến trúc Đông Doanh.

Khi Diệp Bắc Minh học trung học, đã nghe nói Quy Sơn sắp khai phá, rất nhiều nhà đầu tư cạnh tranh đấu thầu.

Mấy trăm triệu cũng không lấy được!

Đến cuối cùng, Quy Sơn lại trở thành địa bàn của người Đông Doanh.

Hiện tại nơi này là tổng bộ của thương hội người Đông Doanh, mấy doanh nhân vào đây không ngớt.

Một vài gương mặt trong số đó, Diệp Bắc Minh rất quen thuộc, anh đã gặp qua tại đại thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam!

Bọn họ đã không còn hoảng sợ như hai ngày trước, đối mặt sự nghênh đón của người Đông Doanh thì chỉ có nụ cười vô tận.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống:

“Trần Quần An, sao ông ta cũng ở đây?”

Người đàn ông này là bạn của bố Diệp Bắc Minh.

Ông ta làm ăn cùng với bố của anh, lúc mới đầu Trần Quần An rất thảm, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Thời điểm nghèo nhất, ngay cả cơm cũng không có để ăn, còn không bằng tên ăn mày!

Cậu bảy nhà họ Diệp không xem thường ông ta, ngược lại dẫn dắt ông ta cùng buôn bán, còn thường xuyên dẫn Trần Quần An đến nhà ăn cơm.

Lúc này, Trần Quần An mặc bộ âu phục đặt may quý giá.

Trên tay đeo chiếc đồng hồ Rolex!

Xe ông ta càng là một chiếc Rolls-Royce thiết kế cao cấp.

Bên cạnh là dàn vệ sĩ, thư ký xinh đẹp, vô cùng vẻ vang.

So với bộ dạng năm đó, hoàn toàn là như hai người khác nhau vậy!

Một người đàn ông mặc trang phục Đông Doanh đích thân nghênh đón ông ta bước vào cửa thương hội người Đông Doanh.

Chu Thiên Hạo lạnh lùng nói: “Chính là Trần Quần An, người quản lý nhà máy cũ của bố cháu thay người Đông Doanh”.

Diệp Bắc Minh trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận: “Quả niên là như thế sao?”

“Bố, Trần Quần An có lỗi với bố, con tiễn ông ta xuống gặp bố!”

Thương hội Đông Doanh, một công trình kiến trúc phong cách Đông Doanh.

Sàn nhà gỗ, tatami, sảnh, guốc gỗ.

Cứ ba bước là có một chỗ gác, năm bước một trạm canh gác, tất cả đều là võ sỹ Đông Doanh đeo kiếm katana.

Nếu là người không hiểu rõ tình hình vào nơi này, còn tưởng rằng đi vào đảo quốc Đông Doanh.

Rất khó tưởng tượng, nơi này lại là trung tâm thành phố Giang Nam, mảnh đất phồn hoa nhất.

Một đám phú hào tấp nập bước vào cửa lớn thương hội Đông Doanh, chào hỏi hai người đàn ông đảo quốc đứng ở cửa.

Trần Quần An bước xuống từ chiếc Rolls-Royce: “Ông Koizumi, ông Karasawa, xin chào”.

Ông ta còn học theo cách chào hỏi của người Đông Doanh, cúi người chín mươi độ.

Hai vị phó hội trưởng của thương hội Đông Doanh đứng ở đối diện, Koizumi Kotaro và Kazou Karasawa!

Koizumi Kotaro gật đầu, hài lòng nhìn lướt qua Trần Quần An: “Trần Tang, năm năm qua, ông làm việc không tồi, nếu không phải ông du thuyết, thương hội chúng ta sao có thể phát triển nhanh như vậy”.

“Trong buổi họp thường niên năm nay, ông nhất định là người có công đứng đầu!”

“Tôi sẽ giúp ông giành công trước mặt hội trưởng! Hôm nay họp xong, ông chính là người phát ngôn của chúng tôi tại Giang Nam”.

“Đợi các con ông trưởng thành, tôi sẽ trực tiếp sắp xếp cho bọn chúng đi học tại đại học Kyoto”.

Trần Quần An vô cùng kích động, vội vàng gật đầu: “Được, được, vậy thay tôi cảm ơn hội trưởng!”