Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 47: Tấm thẻ này có gì đặc biệt?


“Mày…. mày là ai?”, người đàn ông da trắng kinh hãi, nét mặt vô cùng chấn động.

Đây mà là con người sao?

Mười mấy tên lính đánh thuê đã bị một chiếc ly vỡ gϊếŧ chết!

Ba lính đánh thuê cấp vương còn không thể chống đỡ được một phút!

Tất cả đều đã bị thanh niên Long Quốc trước mặt đánh chết.

Kẻ này quả thật là một con quỷ!

Diệp Bắc Minh chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông da trắng, bình tĩnh nói: "Là tao hỏi mày, hay là mày hỏi tao?"

Lúc này, Diệp Bắc Minh giống như một thần chết!

Đột nhiên, một nỗi sợ hãi kinh hoàng bao trùm toàn bộ cơ thể của người đàn ông da trắng.

Trái tim anh ta gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực!

Không còn ngạo mạn như lúc ban đầu nữa!

Toàn thân người đàn ông da trắng run lên, run giọng nói: "Tao là William, là người của gia tộc Rothschild, mày gϊếŧ không được tao đâu!"

"Gia tộc tao nắm giữ một phần năm tài sản của thế giới! Tao là một trong những người thừa kế, mày không thể gϊếŧ tao! Tao không thể chết được... nếu như mày gϊếŧ tao thì Long Quốc sẽ bị trừng phạt về mặt kinh tế!"

"Tha cho tao, tao có thể cho mày rất nhiều tiền"

"Tiền tài, mỹ nữ, quyền thế, địa vị, mày muốn cái gì cũng được! Chỉ cần đừng gϊếŧ tao!"

William nói ra thân phận của mình.

Gia tộc Rothschild!

Ai cũng biết gia tộc này khủng bố như thế nào.

Ngay cả quốc chủ của Long Quốc một khi biết được thân phận của anh ta cũng sẽ không dám gϊếŧ anh ta!

Bởi vì chuyện này sẽ biến thành một sự cố ngoại giao khủng khϊếp!

Vì vậy, William mới nhanh chóng nói ra lai lịch của mình, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hy vọng rằng Diệp Bắc Minh sẽ không dám động vào mình.

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng nói: "Mày bắt cóc gia đình Nhược Giai, muốn lấy mạng tao, bây giờ lại còn muốn tao tha cho mày sao?"

"Tao…"

William sợ hãi dập đầu: "Tôi biết tôi sai rồi, xin anh, xin anh đừng gϊếŧ tôi!"

"Bọn mày tìm tao là vì tấm thẻ này sao?"

Diệp Bắc Minh ngồi trở lại sô pha, giữa hai ngón tay kẹp một tấm thẻ.

Chính là tấm thẻ ngân hàng kia!

Một tấm thẻ rất sang trọng được chạm khắc rồng vàng, gấu đen, hổ, sư tử và đại bàng một cách vô cùng tinh xảo.

Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, con ngươi của William co rụt lại, trong mắt lại hiện lên vẻ tham lam: "Đúng vậy, quý nhân của tôi, tấm thẻ này có lai lịch rất đáng sợ! Anh hãy đưa nó cho tôi đi, tôi sẽ cho anh một tỷ… không, tôi sẽ cho anh mười tỷ đô la!"

"Anh thấy sao?"

William rất thông minh, liếc mắt một cái nhìn ra.

Diệp Bắc Minh không nhận ra lai lịch của tấm thẻ này!

“Mười tỷ?”, Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.

Khi anh xuống núi, một người thầy đã đưa tấm thẻ ngân hàng này cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đoán rằng bên trong có thể có khoảng một hai trăm triệu!

Nhưng anh cũng không hỏi bên trong có bao nhiêu tiền.

William muốn trả mười tỷ đô la để mua tấm thẻ này sao?

Tấm thẻ này có lai lịch như thế nào chứ?

Sao lại có sức hấp dẫn với kẻ khác đến vậy!

"Chẳng lẽ… thầy đã nói thật, ông ấy thật sự nắm trong tay một tập đoàn tài chính đẳng cấp thế giới sao?", Diệp Bắc Minh nhíu mày, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.

Trong tay của anh còn có giữ một miếng ngọc!

Thầy đã nói đó là tín vật của đế sư Long Quốc.

Còn có một lệnh bài, nghe nói có thể huy động 300.000 cấm quân tại Jerusalem?

Diệp Bắc Minh đã từng không hề để ý đến mấy chuyện đó.

Mấy ông thầy đó thật sự trông chẳng đáng tin cậy một chút nào.

Nghĩ thế nào cũng giống như họ chỉ đang khoe mẽ!

Diệp Bắc Minh còn nghĩ rằng mấy ông thầy đó xem mình là trò cười!

Ngay từ đầu anh đã chẳng hề bận tâm.

Nhưng xem phản ứng của William.

Diệp Bắc Minh có chút sững sờ, chẳng lẽ mấy chuyện này đều là thật sao?

“Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?”, Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút rồi hỏi.

William giật mình, anh ta nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh, có chút do dự.

Có nên nói ra sự thật không?

Anh ta còn đang định nói dối.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Nếu như mày dám nói dối thì tao liền tiễn mày đi gặp thượng đế của mày ngay!"

William rùng mình, không cách nào chống đỡ được sự nguy hiểm toát ra từ Diệp Bắc Minh!

Anh ta dán trán xuống sàn, run rẩy giải thích: "Thưa anh, tôi thật sự không dám nói dối anh! Chủ nhân của tấm thẻ này là người đã sáng lập ra gia tộc Rothschild, gia tộc Morgan và ngân hàng Hoa Kì là sân sau của người đó, người đó thậm chí còn có thể tùy ý động vào kho bạc của Long Quốc!"

"Tài nguyên dầu mỏ, vàng và kim cương trên thế giới đều là tài sản riêng của người đó!"

"Nhưng chủ nhân của tấm thẻ này đã biến mất từ một trăm năm trước".

"Thẻ ngân hàng tượng trưng cho thân phận từ đó cũng biến mất không còn dấu vết!"

"Một ngày trước anh đã quẹt 10 triệu tiền mặt ở Long Quốc, ngay lập tức vị tài phiệt đứng đầu liền biết chiếc thẻ đã tái xuất".

"Chủ nhân của chiếc thẻ ngân hàng này là ai?", Diệp Bắc Minh lộ ra nét mặt kỳ quái hỏi.

William cung kính trả lời: "Đó là người đỡ đầu của phương Tây!"

Diệp Bắc Minh sững sốt!

Thầy Nhị Thập Thất chẳng phải còn có một biệt danh chính là “người đỡ đầu” sao?

Thầy của mình lại oai phong lẫm liệt đến thế sao?

Vậy mà trước đó anh còn chẳng biết!

Diệp Bắc Minh đã từng cho rằng những người thầy của mình chỉ là một nhóm thế ngoại cao nhân tự cô lập mình ra khỏi thế giới!

Có người si mê võ đạo!

Có người là quái nhân!

Có người lại tinh thông y thuật!

Tuy rằng cũng có không ít người có những danh hiệu rất oách như dược vương Miêu Cương, dược sư Tuyệt Mệnh,... nhưng danh hiệu người đỡ đầu phương Tây này thì…

Đúng là quá ngầu rồi!

Chẳng lẽ thân phận của những người thầy còn lại cũng đều là sự thật?

Diệp Bắc Minh có chút bối rối!

Nếu như Vương Như Yên biết được tâm tư của Diệp Bắc Minh thì nhất định sẽ nói một câu: "Sư đệ ngốc nghếch, nếu như các thầy không lợi hại thì sự tự tin của chị đây từ đâu mà có chứ?"