Diệp Bắc Minh lại nâng tay ném ra mười mảnh ngói, người phụ nữ liên tục bắn chín mũi tên!
Lúc cô ta định bắn mũi tên thứ mười, thì sờ thấy ống tên sau lưng…
Trống không!
“Nguy rồi…”
Khuôn mặt dưới khăn che biến sắc.
“Bốp!”
Không đợi người phụ nữ kịp phản ứng, mảnh ngói đã bay lên, đập trúng bả vai cô ta.
Đòn tấn công này của Diệp Bắc Minh chứa đựng mười phần sức mạnh!
Người phụ nữ bị đau vai, cả người không còn sức lực!
Cô ta như bị ô tô tông trúng, bay ngược ra xa, sắp rơi xuống từ tầng hai mươi.
‘Ngư Ấu Vy này sẽ phải bỏ mạng như thế sao?’
Trong mắt cô ta tràn đầy sự tuyệt vọng!
Lúc này, trước mắt cô ta xuất hiện một khuôn mặt, chính là Diệp Bắc Minh!
Ngư Ấu Vy vẫn rơi xuống, Diệp Bắc Minh cũng rơi xuống cùng cô ta!
Con ngươi của Ngư Ấu Vy co lại!
Đây là tầng hai mươi đấy!
Anh ta điên rồi sao?
Vào khoảnh khắc trong đầu cô ta xuất hiện suy nghĩ này, Diệp Bắc Minh chậm rãi cất lời: “Tôi có thể cứu cô, nhưng cô phải nói hết mọi chuyện cho tôi!”
“Nếu không, cô sẽ ngã lầu chết!”
“Tôi đồng ý với anh…”
Ngư Ấu Vy lập tức hoảng hốt.
Vào khoảnh khắc đối diện với sống chết, không một ai có thể giữ nổi bình tĩnh cả.
Cô ta còn trẻ, vẫn chưa muốn chết!
Vào lúc Ngư Ấu Vy đồng ý, Diệp Bắc Minh lập tức giơ hai tay, một tay ôm lấy eo cô ta, tay còn lại thì đặt lên mông.
“Ưm!”
Cảm giác rắn chắc của bàn tay Diệp Bắc Minh khiến Ngư Ấu Vy không nhịn được khẽ kêu lên.
“Ầm!”
Hai chân Diệp Bắc Minh đập mạnh xuống đất.
Từ mắt cá chân trở xuống lún sâu vào trong mặt đất.
Người Ngư Ấu Vy cũng rung mạnh một cái.
Cô ta vô thức giơ tay ôm lấy cổ Diệp Bắc Minh.
“Có thể buông ra rồi chứ?”, giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên.
Ngư Ấu Vy giật mình, vội vàng đẩy Diệp Bắc Minh ra, nhảy xuống từ trên người anh, nhìn người đàn ông mà cô ta muốn ám sát này.
“Nhớ kỹ lời cô nói khi nãy! Tốt nhất cô nên trả lời tôi một cách thành thật, nếu không, tôi sẽ khiến cô đau đớn hơn cả việc ngã chết đấy”, Diệp Bắc Minh cảnh cáo.
Ngư Ấu Vy nhìn chàng trai trẻ xấp xỉ tuổi cô ta trước mặt!
Không ngờ anh lại có thực lực đáng sợ đến thế!
Hơn nữa, giọng nói của Diệp Bắc Minh còn giống như thần chết!
Ngư Ấu Vy biết, người đàn ông này không phải đang đùa, anh thật sự có thể làm được.
Nếu mảnh ngói khi nãy lệch đi một chút, đánh vào tim, đầu, cổ họng cô ta, cô ta đều sẽ chết chắc!
Bả vai đau đớn khiến cô ta nhận thức rõ tình cảnh hiện tại.
Cô ta gật đầu im lặng.
“Tháo khăn che mặt xuống”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.
Ngư Ấu Vy hơi chần chừ, nhưng vẫn giơ tay tháo khăn che mặt xuống.
Một khuôn mặt trong sáng, không trang điểm xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo kia!
Khiến người khác không thể ngờ ra một cô gái như thế lại là sát thủ!
“Cô tên gì?”
“Ngư Ấu Vy!”
“Cô là người của ai?”
“Cung thủ át chủ bài của Long Tổ!”, Ngư Ấu Vy trả lời một cách dứt khoát.
Nghe thấy thế, Diệp Bắc Minh thoáng sửng sốt, nhướng mày hỏi: “Long Tổ? Bộ đội đặc chủng của chính phủ Long Quốc?”
“Đúng thế”.
Ngư Ấu Vy gật đầu, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh tiêu diệt nhà họ Triệu với thủ đoạn tàn nhẫn, còn tiến vào phủ vua Giang Nam, cấp trên đã biết chuyện này, cho rằng anh là nhân vật nguy hiểm sẽ làm hại đến xã hội, có người ra lệnh truy bắt anh về quy án, không quan tâm sống chết”.
Diệp Bắc Minh ngây người.
Anh đã biết trước việc tiêu diệt nhà họ Triệu, trả thù cho ba mẹ sẽ thu hút sự chú ý của chính phủ.
Lúc đầu anh có suy tính là, sau khi tiêu diệt nhà họ Triệu, trả thù cho ba mẹ xong, anh sẽ lập tức trở về núi Côn Luân tu luyện, không ra ngoài nữa.
Nhưng không ngờ thảm án của nhà họ Diệp năm đó lại liên quan đến nhiều người như thế.
Chẳng những có liên quan đến vua Giang Nam mà có lẽ còn liên quan với cả chiến thần Lăng Phong.
Bây giờ lại ảnh hưởng đến người của Long Tổ!
Quan chức cấp cao của Long Quốc cũng phải người muốn gϊếŧ anh!
“Đợi đã, không đúng lắm!”, Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhạy bén phát hiện điều không hợp lý: “Cô nói cô là người của Long Tổ, vậy năm người khi nãy là ai?”
“Nếu cô là người của chính phủ, vì sao lại việc đồng đội của mình?”
“Chẳng lẽ không phải là gϊếŧ người diệt khẩu sao?”
Ngư Ấu Vy lắc đầu, lạnh lùng nói: “Năm người đó là sát thủ của tổ chức Thiên Sát, không liên quan đến Long Tổ! Hơn nữa bọn họ là tội phạm bị truy nã, tôi chỉ tiện tay gϊếŧ bọn họ mà thôi. Tôi cũng không ngờ anh lại mạnh đến thế, tôi định trở về gọi quân chi viện”.
“Cuối cùng lại bị anh đuổi kịp”.
Diệp Bắc Minh rất không hài lòng với lời giải thích này của Ngư Ấu Vy: “Tôi không tin”.
“Anh nhìn đây”.
Ngư Ấu Vy im lặng một lát thì lấy một giấy chứng nhận từ trong túi ra.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, thật sự là giấy chứng nhận thân phận của binh vương Long Tổ.
Bên trên có số hiệu, còn có con dấu của quan chức cấp cao Long Quốc.
Họ tên: Ngư Ấu Vy
Tuổi tác: 22 tuổi
Chiều cao: 165cm
Cân nặng: 48kg
Cấp bậc: Thiếu tá
Số hiệu: Long A8782
Diệp Bắc Minh kiểm tra tỉ mỉ, cũng không giống hàng giả.
Ngư Ấu Vy thật sự là người của Long Tổ?
Thế thì phiền phức rồi đây!
Anh còn tưởng với tốc độ của chính phủ thì phải một khoảng thời gian nữa, bọn họ mới tỏ thái độ.
Trước khi chính phủ tỏ thái độ, anh sẽ tự tay gϊếŧ chết tất cả kẻ thù gϊếŧ gia đình mình! Nhưng không ngờ cả Long Tổ cũng tham gia vào.
“Long Tổ, đây là một bộ phận đặc biệt chuyên xử lý võ giả”.
“Nếu võ giả gϊếŧ người, chắc chắn binh sĩ bình thường không thể làm gì, võ giả trên Tông Sư, ngay cả đạn cũng không sợ”.
“Cho nên mới cần Long Tổ ra mặt!”
“Những võ giả đe doạ đến sự an toàn của người bình thường sẽ bị Long Tổ thẳng tay tiêu diệt!”, Ngư Ấu Vy lo rằng Diệp Bắc Minh không biết đến Long Tổ, cho nên mới giải thích một câu.
Đồng thời cũng hy vọng Diệp Bắc Minh sẽ e dè hơn.
Cô ta là người của Long Tổ!
“Kẻ xấu” là Diệp Bắc Minh không dám làm hại đến cô ta!
“Ha ha, có nghĩa là ba người nhà họ Diệp tôi bị người của vua Giang Nam gϊếŧ chết là vì đáng đời! Còn tôi trở lại trả thù là đe doạ đến người bình thường đúng không?”, trong mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy sự giận dữ.