Bọn họ xem Giang Diệu là trẻ em, tự nhiên sẽ muốn bảo vệ cậu, bao dung cậu, theo bản năng mà giúp đỡ cậu.
Đây là lý do vì sao Ôn Lĩnh Tây muốn tắm cho cậu. Đây cũng là vì sao Từ Tĩnh Nhàn đối với cậu nửa bước không rời.
Nhưng nhân cách phụ kia trong lòng Giang Diệu lại không nghĩ như vậy,
Hoặc là nói, nhân cách phụ kia, cũng không hy vọng mọi người tiếp tục đem Giang Diệu biến thành cậu bé cái gì cũng không biết.
Nếu thật sự như vậy, có lẽ không còn tính quá tao.
Ít nhất nhân cách phụ này, không có ý định làm tổn thương Giang Diệu.
Phần lo lắng trong lòng của Ôn Lĩnh Tây cũng vì thế mà vơi bớt đi.
Anh vốn đang lo lắng, Giang Diệu sẽ kháng cự khi người khác cởϊ qυầи áo cho cậu có thể bởi vì đã từng xảy ra chuyện không tốt đối với việc "cởϊ qυầи áo"?
Nếu đã từng ở chuyện này bị thương, về sau kháng cự người khác động vào cơ thể cũng rất là bình thường.
May mắn…. là không có như vậy.
Ôn Lĩnh Tây thở phào một hơi. Anh bỗng nhiên cảm thấy, cùng với nhân cách phụ kia, có lẽ là có thể giao tiếp.
Bởi vì anh không sử dụng kỹ xảo nói chuyện tâm lý học, cũng không hề uyển chuyển.
Anh trực tiếp yêu cầu với Giang Diệu: "Có thể khiến anh ta ra tâm sự với tôi không?"
Giang Diệu: "Vì cái gì?"
Thật ra Ôn Lĩnh Tây có chút ngoài ý muốn. Nói như vậy, nhân cách phụ sẽ có ý đồ khống chế thân thể.
Kết quả nhân cách phụ này của Giang Diệu lại không muốn ra?
Là đơn thuần không thích xã giao, hay là không muốn giao lưu với bác sĩ khoa tâm thần như anh?
Ôn Lĩnh Tây châm chước một lát, quyết định nói thật.
"Tôi muốn cùng anh ta tâm sự về chuyện mẹ của cậu."
Giang Diệu nhìn chằm chằm cậu, lông mi thong thả động đậy.
Ôn Lĩnh Tây bỗng cảm thấy Giang Diệu giống như một con rối không có linh hồn. Người khống chế thật sự, đang xuyên qua đôi mắt này, lạnh lùng nhìn anh.
"Được thôi."
Ging Diệu truyền đạt lại ý của người đó rất nhanh: "Nhưng không thể lâu quá. Bởi vì thời điểm anh ta ra khỏi, tôi sẽ gặp ác mộng."
Gặp ác mộng?
Ôn Lĩnh Tây ngẩn người ra.
Như thể lần đầu tiên nghe như vậy.
Nói như vậy, người bệnh đa nhân cách, thời điểm nhân cách phụ thay đổi, sẽ chìm vào giấc ngủ sâu hoặc là tiến vào chỗ phòng tối cùng nơi.
Nhưng loại tình huống này của Giang Diệu vốn dĩ tương đối đặc thù.
Đại đa số người bệnh đa nhân cách, không gian nhân cách sẽ không chung, nói một cách khác một người trực ban, những người khác đều sẽ ngủ.
Còn người trong lòng của Giang Diệu kia trước sau lại làm bạn với cậu. Ngược lại khi Giang Diệu thay ca, sẽ sinh ra "ác mộng".
Đây là cái gì?
Chẳng lẽ… Giang Diệu mới là [nhân cách phụ] thật sự?!
Trong lòng Ôn Lĩnh Tây hiện lên một ý niệm đáng sợ. Nhưng trên mặt anh không biểu hiện ra.
Anh mỉm cười như cũ, nói với Giang Diệu: "Được. Tôi sẽ tốc chiến tốc thắng."
"Ừm." Giang Diệu lộ ra sắc mặt tin tưởng, gật gật đầu.
Cùng lúc đó.
Một góc nào đó của thành phố.
"Kiểm tra đo lường vật ô nhiễm đạt đến độ cao nguy hiểm."
Cảnh báo màu đỏ chợt kéo, toàn bộ sắc mặt người trong phòng điều khiển đều biến đổi.
"Độ ô nhiễm….8000…9000…còn đang tăng! Trời, vượt qua 10000! Là vật ô nhiễm cấp S!"
"Cấp S? Là ai?" Một thanh niên tóc bạc mặc bộ đồ da màu đen bó sát bước nhanh đi đến trước đài theo doi, cúi người nhìn màn hình: "Kết quả phân tích thành phần đâu?"
"Thành phần ô nhiễm quá phức tạp, tạm thời không có biện pháp tiền nhiệm đã đăng ký trong danh sách loại biến dị phù hợp… Đội trưởng Tần! Đây có thể là một con biến dị loại mới! Hơn nữa vừa lên tới đã là cấp S…Trời ạ, loại chuyện mà lại thật sự đã xảy ra?!"
Giám sát viên đã hoàn toàn lâm vào hoảng loạn.
"Vị trí cụ thể?" Khuôn mặt thanh niên tóc bạc lạnh lùng.
Giám sát viên: "Ở….Thành Đông! Sở thú Thành Đông!"
Thanh niên tóc bạc nhanh như bay nhìn lướt qua màn hình, ghi nhớ các hạng trị số, sau đó lấy áo gió dài màu xám trên lưng ghế.
"Thông báo cảnh sát, nói có bom, để cho bọn họ sơ tán quần chúng khẩn cấp! Tôi đi xác nhận hiện trường. Những người khác tiếp tục theo dõi."
"Dạ!" Nhóm giám sát viên cùng nhau trả lời.