Vô Hạn Lưu: Giọng Nói Đến Từ Vực Sâu

Quyển 1 - Chương 3: Ốc Sên

Thế nhưng một năm sau, Giang Diệu lại đột nhiên xuất hiện như cái cách cậu biến mất.

Giang Diệu bất ngờ xuất hiện ở cửa nhà cậu.

Cả người cậu trần trụi, trên người còn có máu.

Cậu giống như vừa được vớt lên từ một đầm máu nhưng lại không hề bị thương.

Cảnh sát lúc đầu cho rằng cậu và kẻ bắt cóc vật lộn rồi để lại dấu vết, là máu của cậu.

Sau khi lấy máu đó đi xét nghiệm ADN thì lại không phải máu của Giang Diệu.

Cũng không có cách nào khác, dữ liệu ADN ở trong kho là của những người có tiền án. Nếu tên tội phạm bắt cóc chưa từng có tiền án thì ở trong kho sẽ không có dữ liệu ADN của hắn.

Cảnh sát liền chuyển hướng điều tra sang người bị bắt cóc.

Tất cả mọi người đều muốn biết một năm Giang Diệu mất tích đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Giang Diệu lại mất trí nhớ.

Ký ức về lúc còn dưới sân nhà của cậu rất rời rạc.

Giang Diệu nhớ rõ thuốc màu bị đổ, màu sắc diễm lệ ấy bắn lên quần của cậu.

Sau đó thì sao?

Sau đó cậu nghe được tiếng hét chói tai xung quanh. Cả người cậu trần trụi, dính đầy máu, cậu đứng trước cửa nhà.

Trong thời gian qua đã xảy ra những gì?

Suốt một năm chẳng lẽ một chuyện cũng không nhớ nổi?

Cậu nghĩ không ra.

Toàn bộ ký ức của cậu như bị chặt đứt. Ký ức một năm đó bị người ta lấy đi rồi ghép đầu đuôi lại với nhau.

Một giây trước cậu còn đang ngồi trong sân, một giây sau đã cả người đầy máu đứng trước cửa nhà.

Trong một năm này cậu đã đi đâu, làm gì? Lượng máu đủ để gϊếŧ chết một người trên cơ thể cậu là của ai? Tại sao cậu lại trần trụi mà quay về?

Tất cả đều không rõ cũng không biết phải truy xét từ đâu.

Vụ án mất tích lạ lùng này khiến cho cư dân mạng cả nước chú ý. Sau khi cậu xuất hiện thì cư dân mạng lại bàn tán hăng hơn, chiếm vài chỗ hot search trên đầu.

Không một ai có thể giải thích toàn bộ sự việc. Mỗi người đều có suy đoán của riêng mình nhưng đều có lỗ hổng, việc này hoàn toàn không thể dùng phán đoán khoa học để giải thích.

Cảnh sát và bác sĩ đều dùng hết những biện pháp có thể nhưng đều không có được lời giải đáp hợp lý.

Chỉ có thể không giải quyết được gì.

Đối với cha mẹ cậu thì chỉ cần con trai trở về là tốt rồi.

Không chỉ bình an trở về mà bệnh tình của cậu còn có chuyển biến tốt đẹp.

Sau khi Giang Diệu về nhà thì đột nhiên lại muốn nói chuyện.

Cậu sẽ khóc, sẽ cười sẽ nói "Con muốn".

Giang Diệu nhìn vào gương và nói: “Trong lòng con luôn có một giọng nói, không ngừng nói với con rằng thế giới ngoài kia rất tốt đẹp, muốn con phải sống thật tốt.”

Có lẽ trong một năm kia cậu đã phải trải qua gì đó rồi sinh ra nhân cách thứ hai.

Bác sĩ Ôn – bác sĩ điều trị chính cho Giang Diệu đã nói với cha mẹ cậu như thế.

Trước khi mất tích, Giang Diệu giống một cái cây nhỏ, vô cùng yên tĩnh, ngoan ngoãn, không biểu đạt suy nghĩ của mình, khi bị thương cũng không bao giờ nói đau.

Sau khi về nhà, tuy Giang Diệu vẫn lầm lì ít nói nhưng cũng đã gần giống người bình thường.