Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 26

Phó Bạch Chỉ không biết nàng và Hoa Dạ Ngữ hôn nhau bao lâu, trong khoảng thời gian ấy nàng vẫn luôn trong trạng thái phải kiềm chế bản thân. Trước mắt là dung mạo quá mức xinh đẹp cùng đôi gò má hơi hồng hồng của người nọ, không thể nghi ngờ là Hoa Dạ Ngữ ngây thơ, nàng thậm chí không biết hôn môi thật sự là cái dạng gì, cho nên lúc này có vẻ thăm dò hết sức vụng về.

Thật vất vả mới dừng được ý nghĩ muốn đáp lại trong đầu, Phó Bạch Chỉ dùng hai tay kiềm lại bả vai của Hoa Dạ Ngữ, cắt đứt động tác muốn tiếp tục của nàng, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng. Thấy sắc mặt của Hoa Dạ Ngữ còn muốn hồng hơn trước đó, Phó Bạch Chỉ thực sự nhịn không được bật cười. Tại sao mỗi lần đều là mình bị trêu ghẹo, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại làm ra một bộ dáng vẻ bị khi dễ?

"Sư tỷ không thích ta hôn ngươi sao?" Sau một lát, Hoa Dạ Ngữ phát hiện Phó Bạch Chỉ vẫn còn nhìn nàng, thận trọng nói. Nàng thích cảm giác bây giờ, mỗi khi Phó Bạch Chỉ nhìn mình, trong lòng Hoa Dạ Ngữ đều sẽ sinh ra vô số sung sướиɠ. Suốt hai ngày không gặp, nếu nói không nhớ Phó Bạch Chỉ, căn bản là lời nói dối bự chảng.

Trước khi ngủ sẽ nhớ đến, trong lúc ngủ sẽ nằm mơ, ngay cả khi tỉnh lại, trong đầu Hoa Dạ Ngữ cũng tràn đầy Phó Bạch Chỉ. Lúc nãy nàng thiếu chút nữa nói ra tâm sự của mình, nhưng cảm thấy Phó Bạch Chỉ bất an và bài xích, lại nhịn đi. Thôi được, nếu nàng không muốn nghe, mình cũng có thể nhịn không nói. Một ngày nào đó, Phó Bạch Chỉ nhất định có thể thấy rõ tâm ý của mình.

"Cũng không phải là không thích, chẳng qua là ngươi không cảm thấy thật kỳ quái sao? Hai nữ tử cùng nhau hôn môi, bị người ngoài thấy được cũng không phải là chuyện tốt." Phó Bạch Chỉ có phần nghiêm túc trả lời, quan hệ của nàng và Hoa Dạ Ngữ bây giờ quá vi diệu, bất kỳ một điểm sai lệch nhỏ nào cũng có thể tạo thành kết quả không lường trước được. Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi cùng những rung động không nên có bắt đầu nảy sinh trong lòng mình, Phó Bạch Chỉ tự nói với bản thân, nhất định không thể để cho loại chuyện đó phát sinh.

"Ta lại không thấy có chỗ nào kỳ quái, ta thích sư tỷ, muốn cùng sư tỷ làm chuyện thân mật, liền làm. Kẻ khác nghĩ thế nào không có liên quan gì tới ta, ta chỉ quan tâm suy nghĩ của sư tỷ. Nghe nói được người mình thích hôn sẽ có cảm giác ngọt ngào, lúc nãy sư tỷ có không?"

"Không có cảm giác gì."

Phó Bạch Chỉ tùy tiện nói dối, thuận miệng trả lời, tầm mắt vẫn nhìn vào gương mặt Hoa Dạ Ngữ. Thấy nàng sau khi nghe xong ánh mắt chợt ảm đạm, dùng chiếc răng tráng sáng cắn môi dưới. Phó Bạch Chỉ cảm thấy dáng vẻ của Hoa Dạ Ngữ giờ phút này cực kỳ đáng thương, giống như là chú chó nhỏ không có được thức ăn mình muốn, tủi thân nhưng không dám nói.

"Sao lại như vậy." Câu trả lời của Phó Bạch Chỉ làm cho Hoa Dạ Ngữ mất mát không thôi, nàng lấy tay sờ sờ đôi môi của mình, ngơ ngác nhìn Phó Bạch Chỉ. Thường ngày, chỉ cần tiếp xúc với Phó Bạch Chỉ, đừng nói là ôm nhau hoặc hôn môi, tùy tiện ngắm nhìn một cái, Hoa Dạ Ngữ cũng có thể mừng rỡ không ngớt. Nụ hôn vừa rồi có lẽ đối với Phó Bạch Chỉ mà nói không có cảm giác gì, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại cảm thấy đó là thời khắc hạnh phúc nhất của mình từ nhỏ đến giờ.

Đôi môi của Phó Bạch Chỉ ngọt ngào, tràn đầy hương vị mình thích. Cho dù trong lòng khẩn trương muốn chết, cũng không ngăn được khát vọng dành cho Phó Bạch Chỉ. Hoa Dạ Ngữ biết mình làm chưa đủ tốt, nếu không thì Phó Bạch Chỉ cũng sẽ không lờ đi mình. Lần sau, nàng chắc chắn phải làm tốt hơn.

"Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, thời gian không còn sớm, chúng ta đi hội đèn l*иg đi."

"Vậy chờ ta đem Bạch Bạch trở về phòng xong chúng ta liền đi ra ngoài."

"Tại sao gọi Bạch Bạch mà không phải là Bạch Dạ?"

Phó Bạch Chỉ vốn tưởng rằng Hoa Dạ Ngữ sẽ lấy tên cũ cho mèo con, bây giờ nghe được nàng đặt tên mới cho con mèo nhỏ, không khỏi nghi hoặc, nhưng không nghĩ tới, sau khi mình hỏi qua, Hoa Dạ Ngữ lại ngượng ngùng cúi đầu.

"Bởi vì Bạch Dạ không tìm được, Bạch Bạch chính là đứa bé thứ hai của chúng ta."

"Quên đi, ta đi ra cửa chờ ngươi."

Hoa Dạ Ngữ lúc nào cũng có thể dễ dàng nói ra những câu khiến cho Phó Bạch Chỉ không cách nào nói tiếp, nàng cũng đã sớm thành thói quen. Đợi đến khi hai người thu thập ổn thoả đến hội đèn l*иg, mặt trời đã sớm xuống núi, nhưng đường phố còn muốn náo nhiệt hơn ban ngày. Mang theo Hoa Dạ Ngữ đi trong dòng người, người hiện đại Phó Bạch Chỉ và hiếm khi xuống núi Hoa Dạ Ngữ đều là lần đầu tiên đi xem hội đèn l*иg, hai người hiếu kỳ đánh giá những chiếc đèn đa dạng phong phú cùng những đồ vật nhỏ xung quanh, hoàn toàn quên đi xấu hổ trước đó.

"Sư tỷ, trên dòng sông bên kia hình như có đèn hoa sen, lát nữa chúng ta qua xem được không?" Hai người sánh vai mà bước, chợt nghe Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, Phó Bạch Chỉ nhìn theo, liền thấy trên mặt hồ trong veo thả đầy đèn hoa sen màu hồng, ánh nến chiếu xuống mặt nước, phân tán ra khắp nơi, trông rất đẹp mắt.

"Chờ đi dạo xong con đường này chúng ta qua ngay, nghe nói cái đó là hoa đăng dùng để ước nguyện." Phó Bạch Chỉ cười nói, nàng nhớ kỹ lúc mình viết đến nơi này có cố ý đề cập qua, mặc dù nội dung tình tiết rất cũ kỹ, nhưng độc giả rất thích xem nha.

"Vậy chúng ta nhanh đi thôi."

"Phía trước nhiều người, ta dắt ngươi đi, đừng tách ra."

Thấy phía trước là một đám đông, Phó Bạch Chỉ kéo tay Hoa Dạ Ngữ, mang theo nàng cùng đi về phía trước. Vốn là động tác rất đơn giản nhưng Hoa Dạ Ngữ lại không cho là như thế. Thân thể của Phó Bạch Chỉ rất ấm, so với thể chất hướng lạnh của mình khác nhau, lúc nào cũng mang theo nhiệt độ ấm áp. Ngón tay hai người l*иg vào nhau, lòng bàn tay nắm chặc, Hoa Dạ Ngữ có thể cảm giác rõ ràng sự tồn tại của Phó Bạch Chỉ, để cho nàng vừa ấm lòng vừa uất ức.

"Sao vậy?" Cảm thấy Hoa Dạ Ngữ đi rất chậm, Phó Bạch Chỉ quay đầu lại hỏi nàng, chỉ thấy nàng đang ngơ ngác nhìn mình.

"Cùng sư tỷ nắm tay thế này ta cảm thấy rất vui."

"Còn nói những lời ngốc nghếch, ngươi..."

"Hai vị cô nương, lại gặp mặt."

Âm thanh đột nhiên truyền tới làm cho động tác dự định đưa tay sờ tóc Hoa Dạ Ngữ của Phó Bạch Chỉ cứng lại tại chỗ, tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, nhưng cái thanh âm này cùng với gương mặt này, vô luận như thế nào Phó Bạch Chỉ cũng không có biện pháp quên mất. Nàng ngẩng đầu, nhìn Hách Liên Thịnh vẻ mặt hưng phấn đứng cách đó không xa đang chạy tới, cả khuôn mặt trầm xuống.

Nàng còn nhớ rất rõ ràng, trong nguyên gốc chỉ một mình Hoa Dạ Ngữ đến xem hội đèn l*иg, sau đó liền trở về môn phái, nhưng tại sao bây giờ nam chính lại thình lình xuất hiện ở đây? Thấy y phục trên người Hách Liên Thịnh không nhiễm một hạt bụi, giày bó cũng sạch sẽ mới tinh, rõ ràng là cố ý thay qua. Nếu là trước đây, đυ.ng phải cổ đại nam tử tuấn tú như thế này, Phó Bạch Chỉ sẽ mê trai một hồi lâu, nhưng bây giờ thấy Hách Liên Thịnh nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

"Vị công tử này, ngươi là?" Vì để cho Hách Liên Thịnh biết khó mà lui, Phó Bạch Chỉ giả vờ đã quên hắn, quả nhiên Hách Liên Thịnh liền lúng túng.

"Hai vị cô nương, các ngươi và ta từng gặp mặt một lần tại Dược tiên cốc. Hôm đó các ngươi đi quá nhanh, ngay cả tên họ của các ngươi ta cũng không biết. Lần này đại thọ Lục chưởng môn, ta thay phụ thân đến đây chúc thọ, lại không nghĩ rằng sẽ gặp lại các ngươi ở chỗ này, quả nhiên là duyên phận. "

"Nga, sau đó thì sao?" Nghe Hách Liên Thịnh nói một lèo như vậy, Phó Bạch Chỉ mặt không thay đổi hỏi ngược lại, hận không thể khiến nam chính nhanh chóng từ nơi này biến mất. Hắn đến rõ ràng là nhắc nhở mình, thời gian nàng có thể sống không nhiều lắm.

"Thứ cho tại hạ mạo muội, dù sao chăng nữa, ta cũng muốn biết được danh tính của hai vị cô nương, ngày sau cũng có thể kết giao bằng hữu."

"Vị công tử này, ngươi như vậy là không đúng, cô nương khuê danh, há là ngươi..."

"Ta là Hoa Dạ Ngữ, vị này là sư tỷ của ta, công tử còn có chuyện gì sao?"

Phó Bạch Chỉ còn muốn làm khó Hách Liên Thịnh, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại chủ động nói ra tên của mình, nghe nàng không kịp chờ đợi tự khai báo tên họ như vậy, Phó Bạch Chỉ thầm kêu không xong. Tiểu sư muội là thế nào đây, ban nãy không phải là vừa ôm vừa hôn lại trêu đùa mình, sao bây giờ liền khẩn cấp báo tên của nàng cho nam chính? Chẳng lẽ mình làm nhiều như vậy, nhưng vẫn không chặt đứt được mối liên hệ của bọn họ?

"Nguyên lai là Hoa Dạ Ngữ Hoa cô nương, quả nhiên là người cũng như tên, tại hạ có thể biết tên của cô nương, đã là rất may may mắn." Hách Liên Thịnh bị Hoa Dạ Ngữ thu hút, tất nhiên không có hứng thú để ý tới Phó Bạch Chỉ. Nói trắng ra là, hắn bất quá là muốn biết tên Hoa Dạ Ngữ mà thôi, về phần Phó Bạch Chỉ, đây chẳng qua là vật đính kèm.

"Hách Liên công tử có ý gì đây? Chẳng lẽ ngươi có ý gì không nên có với sư muội của ta?" Hách Liên Thịnh ca ngợi Hoa Dạ Ngữ làm cho Phó Bạch Chỉ thấy khó chịu, mà người nọ đúng là đứng tại chỗ thành thật lắng nghe. Cái này làm Phó Bạch Chỉ cảm thấy không thoải mái, nàng vội vàng chen lời, nghiêng người che ở trước mặt Hoa Dạ Ngữ, cho nên nàng cũng không chú ý tới, lúc nàng làm động tác này, trong mắt Hoa Dạ Ngữ lóe lên một tia buồn bã cùng tức giận.

"Cô nương, ngươi nói như vậy là hiểu lầm ta, tuyệt đối không có bất kỳ ác ý nào với Hoa cô nương."

"Dù ngươi có ác ý, ngươi cũng sẽ không nói ra, sư muội ta từ nhỏ đã ở trong núi, đối người ngoài sẽ có ý nghĩ xa lánh. Nếu để cho ta biết có ai đó có ý đồ quấy rối nàng, ta đây làm một sư tỷ phải bảo vệ nàng."

Phó Bạch Chỉ nói, quay đầu lại ý bảo Hoa Dạ Ngữ tùy tiện mượn cớ ly khai, vậy mà, nàng vừa xoay người liền phát hiện người vốn đứng cách đó không xa đã sớm không thấy bóng dáng. Hiện giờ chính là lúc nhiều người nhất, Phó Bạch Chỉ căn bản không biết Hoa Dạ Ngữ đi lúc nào, cũng không nói cho mình một tiếng.

"Hoa Dạ Ngữ, ngươi đang ở đâu?" Lạc mất Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ bất chấp cùng Hách Liên Thịnh đấu võ mồm, nàng vội vã lẫn vào trong đám người đi tìm, từ đầu đến cuối chưa thấy thân ảnh màu hồng nhạt kia.

"Cô nương, chúng ta chia nhau đi tìm, Hoa cô nương rất có thể là bị đám người đẩy tới bên kia."

"Tùy ý."

Nghe Hách Liên Thịnh muốn giúp mình tìm Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ ném xuống hai chữ liền đi xa. Nàng không hy vọng Hách Liên Thịnh tìm được người trước mình một bước, như vậy mình nhất định sẽ mất đi cơ hội. Nghĩ đến Hoa Dạ Ngữ vừa rồi chủ động nói tên cho Hách Liên Thịnh, ngộ nhỡ sau đó hai người gặp nhau rất có thể sẽ cùng nhau xem hội đèn l*иg, kết quả như thế đơn giản là vừa tệ nhất vừa rất khó lường.

Càng sợ hãi, bước chân của Phó Bạch Chỉ càng nhanh, nàng không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc cùng trách cứ của người khác, đem một đôi nam nữ cản đường đẩy ra, ở trong đám người không có mục đích tìm kiếm Hoa Dạ Ngữ. Đi hết một con đường, liền sang một con đường khác tìm. Thấy cầu vòm trước mặt còn có đèn hoa sen vẫn xinh đẹp như cũ dưới nước, Phó Bạch Chỉ giống như là nghĩ đến cái gì vội vàng đi về hướng mặt hồ.

Lúc này, đèn hoa sen trong nước đã chiếu sáng cả mặt hồ. Đứng ở ven sông, Phó Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn người kia nửa ngồi chồm hổm dưới đất, đem một ngọn đèn hoa sen thả vào giữa sông. Gò má trắng ngần của nàng được ngọn đèn khoác lên một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, đôi mắt phát ra ánh sáng nhu hòa tràn đầy nhu tình không cách nào tiêu tan.

Nàng mở miệng nói gì đó, bởi vì cách quá xa, Phó Bạch Chỉ không có biện pháp nghe được, nhưng trong ngực có một âm thanh nói cho nàng biết, nội dung nhất định là có liên quan đến mình. Nỗi hốt hoảng trong lòng vào giờ phút này chợt tiêu tan, Phó Bạch Chỉ dằn lòng không được tiến lên vài bước, từ phía sau ôm lấy thân thể đơn bạc của Hoa Dạ Ngữ, vỗ nhẹ lên cái mông của nàng.

"Không phải nói là cùng nhau đi sao, ai cho phép ngươi một mình tới trước? Hả?"

Tác giả có lời muốn nói: một câu cuối cùng, rốt cục tròn sư tỷ nguyện vọng!

Ha ha ha, đánh cái mông, đánh cái mông, đánh cái mông, đánh cái mông, đánh cái mông!

Chúc mừng sư tỷ, thành công ngày hôm nay đánh tới tiểu sư muội cái mông một lần!

Gần nhất mấy ngày nay đâu, mỗi ngày đều là viết hai chương, cộng thêm sửa chữa, biểu thị thật tình mệt a. Tại sao muốn viết nhiều như vậy trương đâu, bởi vì phải toàn ba chương tồn cảo chuẩn bị nhập v. Ngày mai sẽ trước không đổi mới, sau đó chủ nhật, cũng chính là 27 số, nhập v canh ba, vừa lúc vượt qua Trung thu, cũng là tốt.

Nói, tiểu sư muội nộn cái mông thực sự rất có cảm giác có thước có, sau đó sư tỷ nhất định là sẽ các loại sau nhập các loại ba ba ba! Bắt đầu vì tiểu sư muội cây hoa cúc lo lắng.

Sư tỷ: Ở đây... Còn giống như không muốn quá.

Ẩm ướt sư muội: Sư tỷ... Nơi đó... Không được.

Sư tỷ: Vì sao? Không phải ngươi nói thân thể của ngươi đều là của ta sao?

Ẩm ướt sư muội: Không... Bây giờ còn ở bên ngoài, về nhà lại...

Hiểu bạo: Tiểu sư muội sao lại nhộn nhạo như vậy, lý do cự tuyệt lại không phải là bởi vì vị trí sai mà là không đúng chỗ!

Ẩm ướt sư muội: Sư tỷ, ta là của ngươi, ta là của ngươi!

Hiểu bạo: Ngày, nét mặt già nua cũng bị mất.

Mọi người:... Ngươi xấu hổ ngươi cũng đừng nhìn a! Vẻ mặt cười bỉ ổi nhìn khuê nữ nhà mình ba ba ba cũng là say sưa.

Hiểu bạo: Ngươi biết cái gì! Ta là ở kiểm tra khuê nữ nào tay giỏi nhất, thắt lưng giỏi nhất! Ta nghĩ, kỹ thuật trên tay của sư tỷ còn quá kém, không bằng ta trước vài cái khuê nữ.

Sư tỷ: A...

Ẩm ướt sư muội: Ngươi... Ngươi dựa vào cái gì nói kỹ thuật của sư tỷ ta không tốt, ta cũng chưa thử qua những người khác, làm sao ngươi biết sư tỷ không tốt bằng những người khác!

Hiểu bạo: Ôi chao? Tựa hồ địa phương nào sai rồi, Ẩm ướt sư muội, ngươi đây là lõα ɭồ muốn nɠɵạı ŧìиɧ a!

Mạc ba cổn đả cầu nhắn lại, cầu hoa hoa, cọ cọ cọ