Ngải Nghệ là người đầu tiên lên tiếng tâng bốc, cô ta che miệng cười khẽ, ánh mắt mang theo tia thưởng thức, ngay cả vẻ cường ngạnh lạnh lùng thường ngày cũng không thấy, giọng nói giờ phút này cũng mềm mại nhẹ nhàng: “Quý tổng đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
Tô Tạm theo sát sau đó, không ngừng nịnh nọt: “Quý tổng của chúng ta thật sự là tấm gương thanh niên kiệt xuất, tôi còn cho rằng bản thân đã đủ nỗ lực, hiện tại xem ra tầm mắt tôi vẫn là quá mức hạn hẹp.” Dứt lời, sợ Thẩm Thiên Trản làm ra chuyện không hay nên lập tức phát ra ánh mắt sáng quắc, không tiếng động liếc qua.
Thẩm Thiên Trản: “……”
Sao lại có thể ảo tưởng như vậy chứ.
Dưới sự chú ý của nhiều người, cô thoáng giương mắt nhìn về phía Quý Thanh Hòa vẫn chưa nói lời nào kể từ khi tiến vào phòng.
Người kia đang giơ tay nới lỏng cúc áo khoác của âu phục, khuỷu tay nâng lên khiến cho phần vải bị kéo, lộ ra áo sơ mi trắng có họa tiết kẻ tối màu nơi cổ tay.
Bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng đặt trên cúc áo xám trắng, đường cong từ xương cổ tay đến ngón tay mang đến cảm giác anh ta được sinh ra và lớn trong nhung lụa.
Thẩm Thiên Trản khịt mũi.
Đối với những việc tiếp khách như thế này, từ trước đến nay cô đều làm rất tốt, khiến cho người ta đuổi theo không kịp.
Thế nhưng vị khách hôm nay có thân phận đặc biệt, cô vừa không muốn quá nhiệt tình làm người ta hiểu lầm bản thân cũng chỉ là loại nịnh hót tầm thường, vừa không muốn vì cảm xúc cá nhân mà làm mờ đi năng lực nghiệp vụ vốn có.
Nghĩ đến nghĩ lui, thích hợp nhất dường như cũng chỉ có khen xã giao: “Quý tổng đúng là thiên phú dị bẩm(*), vừa thông minh lại vừa tuyệt đỉnh.”
(*) Thiên phú dị bẩm: Trời cho năng khiếu khác thường.
Dứt lời, toàn bộ đều yên tĩnh.
Chỉ có Quý Thanh Hòa, lãnh đạm nhưng không mất lễ phép cho cô một ánh mắt.
Mắt thấy thì không thể không làm gì, xuất phát từ người một nhà, Tô Tạm không thể không ra tay tương trợ, đúng lúc cứu trận: “Quý tổng đã đi đường mệt nhọc, hay là đều ngồi xuống trước rồi nói chuyện.”
Những người đứng xung quanh giống như đang nghe lãnh đạo dạy bảo, lãnh đạo không mệt, bọn họ mệt tim.
——
Chuyện công việc chính là như vậy, sau khi rời khỏi cũng không tránh được phải ứng phó đôi chút. Bên cạnh đó, rời khỏi môi trường làm việc thì vẫn còn bàn sơn hào hải vị, món ăn trân quý.
Thẩm Thiên Trản tự nhận đêm nay không còn cách nào nhập tâm vào công việc, cũng không thể phụ lòng một bàn đầy thức ăn ngon, chỉ đơn giản là nhường lại sân khấu.
Không có cô tham gia, đề tài nhanh chóng diễn ra suôn sẻ, bầu không khí dùng cơm cũng rơi vào cảnh đẹp.
Có điều Thẩm Thiên Trản cũng không nhàn rỗi, nguyên nhân xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, cho dù cô đang ưu nhã càn quét thức ăn ngon thì vẫn có thể phân ra lỗ tai để phân tích nội dung câu chuyện.
Thói quen này mới đầu là vì các lão đại trong giới thích uống rượu trò chuyện cười đùa trên bàn ăn, nâng ly tán gẫu ký kết hợp đồng là chuyện bình thường, cũng giống như người trẻ tuổi thích vừa ăn cơm vừa lướt Weibo xem tin tức hay quảng cáo. Thông thường sau khi Thẩm Thiên Trản gắp xong một vòng đồ ăn thì các lão đại đã từ nghệ sĩ X bị di chứng sau khi phẫu thuật chuyển sang tiểu hoa(*) và tiểu thịt tươi nào đó yêu nhau.
(*) Tiểu hoa: chỉ nghệ sĩ nữ.
Sau này Thẩm Thiên Trản từng bước thăng chức, có được vị trí nhất định thì càng cần phải cố gắng hết sức, không chỉ phải kịp thời vì nghệ sĩ nhà mình tẩy trắng(*) làm sáng tỏ mà còn phải tung ra chút mồi câu tốt thăm dò tin tức.
(*) Tẩy trắng: xóa tin đồn xấu.
Đúng là Chế tác không dễ làm, có lẽ đời trước cô đã đắc tội dải Ngân Hà.
Sau khi Ngải Nghệ và Tưởng Nghiệp Trình thảo luận tiêu chuẩn xét duyệt năm nay của tổng cục thì đã hết nửa giờ, bỗng nhiên cảm thấy bữa tiệc đêm nay có chút nhạt nhẽo. Nghĩ lại một chút, sau khi Thẩm Thiên Trản ngồi xuống ngoại trừ có phối hợp nâng ly kính rượu thì an tĩnh như gà, cảm giác giống như không hề tồn tại.
Không giống với vẻ khéo léo tinh tế cô thường mang đến, cũng không nhẹ nhàng hiền hòa như trong các bữa tiệc tụ họp.
Cô cũng đã nhìn ra Tưởng Nghiệp Trình vô cùng nịnh bợ Quý Thanh Hòa, nếu không phải ngại bản thân là trưởng bối lớn tuổi, nói không chừng còn có thể giống Tô Tạm, hoàn toàn phô ra bộ dạng không ngừng nịnh nọt.
Ngược lại là cô, một Chế tác rất cần được nhà tư sản ưu ái lại thành thành thật thật, an an ổn ổn mà ngồi ăn nửa giờ?
Bữa ăn quá suôn sẻ, nhưng cũng quá nhạt.
Ngải Nghệ thu hồi tầm mắt rót rượu cho Tưởng Nghiệp Trình, giống như lơ đãng nhắc đến Thẩm Thiên Trản: “Đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện, trước khi Thiên Trản ra nước ngoài đã đến Tây An vài lần?”
Thẩm Thiên Trản liếc mắt nhìn cô ta, không phủ nhận: “Đúng là đã đến vài lần.”
“Khó lắm mới có cơ hội xem triển lãm đồng hồ Thiểm Bác, nếu phải làm đề tài sửa đồng hồ, dù là cổ xưa hay hiện đại thì vẫn nên hiểu biết một chút.” Cô tránh nặng tìm nhẹ, thậm chí còn nhân cơ hội này thể hiện bộ mặt chuyên nghiệp của mình.
Một tay Ngải Nghệ chống cằm, ánh mắt giống như không chút để ý, tay còn lại chuyển ly sang Quý Thanh Hòa, liếc mắt một cái rồi tiếp tục nói: “Tôi nghe Tô Tạm nói cô cố ý mời thầy Quý làm cố vấn đặc biệt, tiến triển thế nào rồi?”
Đệch! Hay cho tình chị em bền chặt, chớp mắt đã hủy đi CP vàng trong giới, đúng là vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Trong lòng Thẩm Thiên Trản cảm thấy rất hối hận vừa rồi đã lanh mồm lanh miệng tiết lộ tài nguyên cho cô ta, hung hăng trợn mắt liếc Tô Tạm, sau đó nhanh chóng nâng lên nụ cười chuyên nghiệp, tủm tỉm đáp lại: “Thầy Quý là ngôi sao sáng trong lĩnh vực sửa đồng hồ, tuy tôi có ý mời thầy ấy rời núi làm cố vấn đặc biệt, nhưng cũng phải xem ý nguyện của thầy ấy nữa.”
Giọng Ngải Nghệ rất rõ, quay đầu đem đề tài ném cho Quý Thanh Hòa từ nãy đến giờ giống như không liên quan: “Quý tổng là người Tây An?”
Động tác thưởng thức ly của Quý Thanh Hòa ngừng lại, hơi gật đầu: “Nguyên quán ở Tây An.”
Thật ra văn hóa bàn ăn mang đầy ý nghĩa nghệ thuật, vừa có lễ nghi vừa có ý thức hành vi, người thông minh sẽ biết cách nắm chắc thời cơ để có thể thúc đẩy hợp tác, đạt được mục đích.