Thẩm Thiên Trản có bị quả báo hay không thì không biết, nhưng Tô Tạm nói chuyện không lựa lời liền gặp báo ứng ngay trước mắt.
Nếu không phải Thẩm Thiên Trản còn chút lý trí, chưa quên đêm nay Tô Tạm còn phải thay cô uống rượu, nói không chừng đã bị đánh đến liệt nửa người, bán thân bất toại nằm trên đất, không phải vậy thì nửa đời sau cũng không thể tự lo cho mình được.
Gái hư lừa tình?
Cho dù cậu có nghĩ như vậy cũng không được mở miệng ra nói với bà!!!
Nhưng mà dù sao bạo lực vẫn là phương thức phát tiết cảm xúc tốt nhất.
Thẩm Thiên Trản ở nước ngoài tích cóp mấy ngàn km tức giận, sau khi đánh Tô Tạm tơi bời liền cảm thấy vô cùng thư thái sảng khoái.
Cô thoải mái, cũng không so đo việc đêm nay tiểu thịt tươi không thể đến tiếp khách, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hạ thấp lưng ghế rồi phân phó: “Còn mười phút nữa đến khách sạn thì gọi chị, chị trang điểm lại.”
Giờ cao điểm ở Bắc Kinh bắt đầu vào bốn giờ rưỡi chiều, phương tiện lưu thông như dầu chảy tràn, chủ yếu từ tuyến đường chính lan ra đường vành đai hai, vành đai ba, cả đường kẹt cứng, xe cộ nối đuôi nhau san sát.
Xe thương vụ chen chúc trong dòng xe cộ, nhích đến nhích lui di chuyển gần 5km, rốt cuộc cũng cá nhập biển rộng, thẳng đường tiến lên.
Thẩm Thiên Trản cũng không chờ Tô Tạm gọi cô đã tự mình tỉnh lại.
Từ trước đến nay trong công việc cô rất tự giác kỷ luật, loại kỷ luật này không chỉ dừng lại ở phương diện tinh thần mà còn nghiêm khắc đến cả trang phục và hình tượng cá nhân.
Ít nhất bên ngoài ổ chó của Thẩm Thiên Trản, Tô Tạm chưa từng thấy cô xuất hiện bất kỳ hành vi không hợp quy tắc nào. Cô vĩnh viễn tinh xảo, khéo léo, ngăn nắp chỉnh tề.
Thẩm Thiên Trản gọi đây là đạo đức nghề nghiệp, là phẩm chất mà cô theo đuổi.
Nếu không phải Tô Tạm từng thấy qua tiêu chuẩn sinh hoạt phía sau một Thẩm Thiên Trản ngăn nắp rực rỡ còn không bằng một nghệ nhân tạp kỹ thì rất có thể đã bị cô lừa mà không chút nghi ngờ.
Cậu ta theo thói quen đưa cho Thẩm Thiên Trản một hộp kem bắt sáng và phấn phủ, nhìn từ cái trán đến mi mắt, mũi, hai má, cằm, cuối cùng quét mắt xuống cổ áo kéo thấp, quét một ít kem bắt sáng lên xương quai xanh.
Hướng Thiển Thiển đi thảm đỏ cũng không tinh xảo bằng cô……
Thẩm Thiên Trản không coi ai ra gì tô lại son môi, nhìn vào gương mím nhẹ một cái rồi xoay trái phải. Sau khi xác nhận gương mặt có thể thông qua mọi góc chết liền cất gương, cười vô cùng quyến rũ: “Đi thôi, chị Trản dẫn cậu đi điên đảo chúng sinh.”
——
Khách sạn Quý Xuân Nhĩ Loan.
Thẩm Thiên Trản là khách quen của khách sạn này, nhỏ thì đến ăn cơm, mở tiệc chiêu đãi khách VIP, lớn thì là họp thường niên hay tiệc giao lưu của Điện ảnh Thiên Đăng, tất cả đều tổ chức tại Quý Xuân Nhị Loan.
Toàn bộ khách sạn, từ quản lý sảnh lớn đến phòng phục vụ khách hàng, không ai là không biết Thẩm Thiên Trản.
Nếu không phải Tô Tạm theo cô hai năm, biết Thẩm Thiên Trản chỉ đơn thuần là thích dịch vụ “ăn chịu” ở Quý Xuân Nhị Loan, dựa vào trình độ chung tình của cô với khách sạn này thì cậu ta cũng phải hoài nghi có khi nào chị Trản của cậu ta ăn thêm tiền boa, lấy giá chênh lệch.
Như mọi khi.
Lúc Thẩm Thiên Trản xuống xe, người giữ cửa, bảo vệ, quản lý sảnh lớn nhiệt tình tiến lên hỏi thăm: “Cô Thẩm, lâu rồi không đến, dạo này bận lắm sao?”
Thẩm Thiên Trản cười như tắm mình trong gió xuân, cô hàn huyên một chút. Trước khi tiến vào phòng còn không quên quay đầu lại cảm khái cùng Tô Tạm: “Cậu xem, khách sạn tốt chính là như vậy, làm cho khách hàng có cảm giác giống như ở nhà.”
Tô Tạm ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ tươi cười cho có lệ, cậu ta chửi thầm: Nếu chị không phải là Thần Tài, đến lúc đó chị xem còn có thể có cảm giác như ở nhà hay không.
——
Lúc Thẩm Thiên Trản đến phòng liền nhìn đồng hồ trước mắt - 6 giờ hai mươi.
Thời gian còn sớm.
Trong phòng ngoại trừ cô và Tô Tạm thì chỉ còn người phụ trách phục vụ phòng của khách sạn.
Cô vẫy tay muốn gọi trước một vài món, lại phí chút tâm tư chỉnh sửa lại hoa trong phòng. Chờ sau khi tỉ mỉ điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm trong phòng thích hợp, nhàn rỗi đến nỗi tính đổi lại một tấm thảm khác cho thuận mắt thì cuối cùng cũng có người bước vào phòng.
Vị đến trước này chính là Phó tổng giám đốc Ngải Nghệ của nền tảng video Thị Duyệt.
Ngải Nghệ gần 40 tuổi, nhan sắc được bảo dưỡng tốt, khí chất xuất chúng. Khuôn mặt cô hình vuông, đuôi mắt hơi kéo lên, nhìn thoáng qua gương mặt hiện lên vẻ nghiêm khắc. Cũng may mũi cô ta thẳng, đôi môi thanh tú, làm tăng thêm vẻ đẹp cho gương mặt. Cô ta cắt tóc ngắn, trên người mặc trang phục công sở cao cấp, khí chất phụ nữ thành đạt bá đạo lộ ra không thể nghi ngờ.
Thị Duyệt là một trong những nền tảng video nổi danh trong nước, vẫn luôn cùng Thiên Đăng duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp.
Thẩm Thiên Trản và Ngải Nghệ chính là tổ hợp hoàn hảo đảm bảo(*) rating trong ngành.
(*) Rating là một đơn vị mà ngành phim ảnh dùng để đo sự quan tâm, yêu thích của khán giả đối với một bộ phim hoặc chương trình.
Một người phụ trách nhiệm khâu sản xuất phim truyền hình, một người phụ trách đầu ra của tác phẩm sau khi phát hành. Chỉ cần hai người hợp tác, dù là tình cảm thanh xuân mộng ảo hay tình cảm kháng chiến mãnh liệt cũng đều tốt như nhau, một khi đã bắt đầu kêu gọi dự án thì các kim chủ ba ba đều tham gia tích cực.
Hai người phụ nữ ngồi xuống, rất tự nhiên gợi đề tài.
Vừa mới bắt đầu Tô Tạm còn nghe Thẩm Thiên Trản đứng đắn trò chuyện tiến triển hạng mục, triển vọng kế hoạch, thoáng một cái đã chuyển sang cô đã cùng Ngải Nghệ sưu tập được bao nhiêu chiếc túi giới hạn từ tuần lễ thời trang mới nhất, lại từ những chiếc túi giới hạn chuyển sang những việc Ngải Nghệ cần chú ý khi có thai.
Đến khi đề tài của hai người như ngựa thoát cương chạy đến sinh nở ở bệnh viện nào, bà vυ' nhà nào tốt, con lớn lên đi nhà trẻ ở đâu thì đúng 7 giờ, bên xuất phẩm rốt cuộc cũng xuất hiện.
Bên xuất phẩm bộ phim tài liệu này là nơi duy nhất được ủy quyền sản xuất, đã được Tổng cục đánh giá cao trình độ chế tác phim truyền hình, chuyên sản xuất và phân phối các bộ phim truyền hình lớn - Điện ảnh Bách Tuyên.