Đại Sư Huynh Hắn Thân Kiều Thể Yếu

Chương 13: Không hề hoài nghi

"Cái gì?"

Thẩm Tức Chu bất ngờ nói xin lỗi khiến cho Lục Tinh Lan không hiểu gì, Thẩm Tức Chu vì sao phải nói xin lỗi với y?

Một trận gió đêm đột nhiên thổi qua, lá cây phát ra tiếng vang xào xạc, thì ra ban đêm lại yên tĩnh như vậy.

Thẩm Tức Chu không mặc y phục của đệ tử tông môn, hắn chỉ mặc một bộ y phục bình thường. Lục Tinh Lan chú ý tới trên y phục của Thẩm Tức Chu có một vài chỗ màu tương đối đậm, hình như có vết máu chảy ra.

"Ngươi bị thương rồi? Là bởi vì tới Chấp Pháp Đường lãnh phạt sao?"

Lục Tinh Lan hỏi, không khó nghe ra được trong lời nói của y có ẩn chứa chút ân cần.

Nhưng Thẩm Tức Chu lắc đầu, tránh khỏi đề tài này: "Đại sư huynh, ta có mấy lời muốn nói với ngươi."

"Vậy, ngươi nói đi."

Mặc dù không biết vì sao hơn nửa đêm Thẩm Tức Chu lại tới đây, nhưng Lục Tinh Lan vẫn muốn biết Thẩm Tức Chu muốn nói cái gì với y.

Kết quả, câu nói tiếp theo của Thẩm Tức Chu khiến cho Lục Tinh Lan sửng sốt.

"Đại sư huynh, kỳ thật ta nhận nhiệm vụ hái thuốc ở Linh Dược Viên là vì muốn thăm dò ngươi."

Lục Tinh Lan: . . . ?

"Có ý gì?"

Một giây kia, trong đầu Lục Tinh Lan nháy mắt hiện lên hàng ngàn ý nghĩ. Y vạn vạn không nghĩ tới chính là, thì ra Thẩm Tức Chu đã sớm hoài nghi "Hắn" rồi? Như vậy hơn một tháng ở chung, cũng chỉ vì muốn thăm dò y sao, biểu hiện của hắn trong thời gian qua, cũng là giả bộ?

Tâm Lục Tinh Lan nháy mắt trầm xuống.

Cũng may Lục Tinh Lan vẫn tỉnh táo, y tiếp tục im lặng nghe Thẩm Tức Chu nói.

Thẩm Tức Chu: "Không lâu sau khi nhập tông liền có người nói với ta, đại sư huynh của Linh Vân Tông cũng không phong quang như mặt ngoài, trên thực tế hắn là người giả nhân giả nghĩa. Mặt ngoài ôn hòa, lại chuyên môn vụиɠ ŧяộʍ xuống tay với một vài đệ tử có thiên phú, cắt đứt tiền đồ của bọn họ. Hắn dặn dò ta nhất định phải đề phòng ngươi."

"Lúc đầu ta cũng không tùy tiện tin tưởng người khác, chỉ là gia tộc của ta vừa vặn có một vị tiến vào làm đệ tử Linh Vân Tông, lại chẳng biết vì sao rời khỏi tông môn. Ta trùng hợp nghe được hắn lẩm bẩm, nói là do đại sư huynh hãm hại khiến hắn phải rời khỏi Linh Vân Tông. Cho nên lúc trước ta đối với chuyện này liền lấy thái độ nửa tin nửa ngờ."

"Ban đầu sự kiện ở rừng U Vân, ta cho là có quan hệ với đại sư huynh. Mặc dù không biết vì sao ngươi lại tới cứu ta, còn vì thế mà bị trọng thương, nhưng ta cho rằng ngươi có mục đích khác. Chỉ là từ lần đầu tiên tiếp xúc với đại sư huynh về sau, ta cảm thấy ngươi cũng không phải là loại người có tâm cơ. . . Thẳng đến khi ta trùng hợp phát hiện đại sư huynh ngươi vẫn sử dụng được linh lực, phải biết Thanh Mộc trưởng lão có nói qua toàn bộ kinh mạch của ngươi đã đứt đoạn, trước khi khôi phục thì không có cách nào sử dụng được linh lực, nhưng ngươi lại có thể, đồng thời giấu diếm việc này cho nên liền. . ."

Để Thẩm Tức Chu càng thêm hoài nghi y.

Lục Tinh Lan cẩn thận nhớ lại, vì y vận dụng « Huyết Hoán Quyết » mới có thể sử dụng linh lực, trước khi nhận nhiệm vụ hái thuốc ở Linh Dược Viên, cái cục quản lý kia vừa mới đem pháp quyết cho y. Bây giờ suy nghĩ một chút, ngay lúc ấy Thẩm Tức Chu xác thực ở gần đó, chẳng lẽ chính là lúc đó đã phát hiện?

Y thật không nghĩ tới mình chỉ tùy tiện thử một chút liền khiến cho Thẩm Tức Chu càng thêm hoài nghi đối với y.

Không có cách, có những việc chính là trùng hợp như vậy.

Nhưng cái này cũng nói rõ Thẩm Tức Chu đến tận lúc đó cũng chưa từng tin tưởng y, không phải sao?

Lục Tinh Lan có chút bị thương.

Nhìn ra cảm xúc Lục Tinh Lan có chút sa sút, Thẩm Tức Chu nhấp môi, nói thêm: "Cho nên ta báo danh nhận nhiệm vụ hái thuốc, còn mang ngươi cùng đi, chính là muốn nhìn một chút trong quá trình hái thuốc nếu như Linh Thực công kích ngươi, ngươi có thể lộ ra sơ hở hay không, phải chăng sẽ thi triển linh lực bảo vệ mình."

Lục Tinh Lan cười khổ một tiếng, ỉu xìu hỏi: "Cho nên kết luận của ngươi là gì đây? Ta đích xác là một kẻ xấu vạn người không thể tha?"

"Cũng không phải." Thẩm Tức Chu lập tức phủ định.

Lục Tinh Lan kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt Thẩm Tức Chu. Thần sắc hắn quang minh lỗi lạc, có thể nhìn ra được, hắn cũng không nói dối.

Tâm linh bị tổn thương của Lục Tinh Lan có được một chút an ủi.

Chính là nói, mặc dù Thẩm Tức Chu hoài nghi y, cái kia cũng chỉ là hoài nghi nguyên chủ mà thôi. Mấy ngày nay người vẫn luôn cùng Thẩm Tức Chu chung đυ.ng là y. Lục Tinh Lan chưa từng làm qua những chuyện đó, cũng không nghĩ sẽ làm hại Thẩm Tức Chu, nếu giờ phút này Thẩm Tức Chu vẫn hoài nghi y, vậy Lục Tinh Lan sẽ triệt để thất vọng.

Nhưng dù nói thế nào, Lục Tinh Lan vẫn rất khó chịu. Hồi tưởng những ngày này ở cùng Thẩm Tức Chu, có một loại cảm giác bị vỡ mộng.

Thẩm Tức Chu vẫn chưa nói xong: "Ta không biết vì sao lại có người đồn rằng những việc kia có liên quan tới đại sư huynh, nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, đại sư huynh mà ta biết là người đơn thuần không có tâm cơ, huynh cùng những việc ác độc khó dung kia không có một chút liên quan nào."

"Ngừng ngừng ngừng, ta còn chưa tới tình trạng đơn thuần không có tâm cơ." Lục Tinh Lan cũng không cảm thấy cái từ đơn thuần này có thể dùng ở trên người của y. Thở dài, tâm tình xem như nhẹ nhõm hơn phân nửa. Chỉ là tương đối đáng lo chính là, y cũng không thể phủ định được việc những người kia miêu tả có liên quan tới mình, dù sao đó cũng là chuyện nguyên chủ đã làm qua.

Trừ phi Lục Tinh Lan phủ nhận y là nguyên chủ. Nhưng việc này không thể nào nói ra, mà coi như có nói ra thì cũng không có người tin.

Đoán chừng để nói ra những lời này, Thẩm Tức Chu cũng đã suy xét thật lâu. Bởi vì chỉ cần Thẩm Tức Chu không nói cho y, Lục Tinh Lan cũng sẽ không biết ý nghĩ của Thẩm Tức Chu, hai người có thể tiếp tục bình an vô sự ở chung. Nói cho y rồi, khó tránh khỏi sẽ có ngăn cách.

Nhưng Thẩm Tức Chu cảm thấy, đây là việc Lục Tinh Lan nhất định phải biết, nếu không về sau Thẩm Tức Chu không có cách nào đối mặt với y nữa. Hắn chính là người chính trực như vậy.

Vẻn vẹn vì thăm dò, khiến cho Lục Tinh Lan lần nữa bị thương tổn, việc này làm Thẩm Tức Chu rất áy náy.

Kỳ thật trong lúc đó hắn không chỉ một lần quyết định tin tưởng Lục Tinh Lan. . .

Lục Tinh Lan biểu thị không quan trọng, mặc dù lúc bắt đầu, đối với việc Thẩm Tức Chu giấu diếm khiến y có chút tức giận. Nhưng bây giờ hết thảy đều đã qua đi, y cũng không chịu chút tổn thương mang tính thực chất nào, Thẩm Tức Chu cũng đã xin lỗi.

Y tiến lên một bước, sờ đầu Thẩm Tức Chu một hồi, đem tóc phía sau làm cho rối bời, nhẹ nói: "Những việc kia đều không quan trọng, ngươi chỉ cần biết, người bọn họ nói không phải ta là được."

"Ta biết huynh không phải." Thẩm Tức Chu thấp giọng lầm bầm.

Nhìn Lục Tinh Lan, ánh mắt Thẩm Tức Chu chớp động, sau đó từ trong túi càn khôn lấy ra một vật, trịnh trọng giao cho y.

Lục Tinh Lan nhìn vật trong tay hắn, hơi kinh ngạc.

Vậy mà là mũi kiếm gãy của Thẩm Tức Chu.

"Cho ta cái này làm gì?"

"Xem như một cái chứng minh," Thẩm Tức Chu nhìn mũi kiếm kia, như nhớ ra cái gì "Ban đầu ở rừng U Vân, được đại sư huynh cứu, ta rất không cam tâm. Cái kiếm gãy này chứng minh ta nhỏ yếu. Ta không chỉ không có năng lực bảo hộ người khác, ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được. Cho nên đại sư huynh, cái mũi kiếm này để ở chỗ của ngươi, chờ ngày nào đó, ta có đủ thực lực bảo vệ cho ngươi, thì hãy trả lại cho ta."

Lục Tinh Lan trừng lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn Thẩm Tức Chu, y ngốc luôn.

Không hổ là nhân vật chính, thế mà có thể bình tĩnh nói ra những lời đẹp trai như vậy.

Chỉ là có chút gì đó sai sai.

Lục Tinh Lan cười tủm tỉm nói: "Bảo vệ ta? Kia còn sớm đấy. Đừng nhìn bộ dáng hiện tại này của ta, ta vẫn rất lợi hại đó. Cho nên ngươi muốn cầm về cái mũi kiếm này, đợi thêm một trăm năm nữa đi."

"Ta sẽ cố hết sức. . ."

Thẩm Tức Chu vừa nói xong, không có bất kỳ báo trước nào, thẳng tắp ngã về phía sau. Lục Tinh Lan nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn. Bàn tay tiếp xúc với y phục của Thẩm Tức Chu có chút cảm giác ẩm ướt, lại nhìn một chút, vậy mà cả bàn tay đầy máu.

"Uy, Thẩm Tức Chu, ngươi mau tỉnh lại?"

Lục Tinh Lan gọi mấy lần không có kết quả, chỉ có thể đỡ Thẩm Tức Chu vào phòng. Thắp đèn, gian phòng lập tức bừng sáng lên, dưới một mảnh đèn màu cam ấm áp, Thẩm Tức Chu nằm lỳ ở trên giường, Lục Tinh Lan trông thấy rất rõ ràng tình trạng sau lưng của đối phương, phải nói là vô cùng thê thảm.

Máu rỉ ra nhuộm đỏ một mảng lớn y phục, khiến vải vóc dán chặt vào lưng, có thể mơ hồ nhìn ra vết thương bên dưới y phục. Lục Tinh Lan cẩn thận từng li từng tí cởϊ áσ cho Thẩm Tức Chu, mấy vết roi ngang dọc ở trên lưng, tuy không tới trình độ da tróc thịt bong, nhưng cũng mười phần nghiêm trọng.

Đây là do người của Chấp Pháp Đường đánh sao?

Lục Tinh Lan vốn cho là dù Thẩm Tức Chu đi lãnh phạt cũng sẽ không phải chịu trừng phạt quá nghiêm trọng, bởi vì hắn còn có công lao. Hiện tại xem ra là y nghĩ sai. Thanh Mộc nói đúng, Linh Vân Tông thưởng phạt phân minh, đối với đệ tử phạm lỗi, Chấp Pháp Đường sẽ không nương tay.

Tựa hồ khi quất roi, trên roi có gia trì một tia Linh khí khiến cho vết thương của người bị phạt sẽ không thể lành lại nhanh.

Đúng rồi, trước đó Bạch Nhân hình như có lưu lại một hòm thuốc ở trong phòng. Lục Tinh Lan nhìn lướt qua gian phòng, trông thấy cái hộp đặt ở trong hộc tủ, ôm lấy. Mở ra xem, đúng là có một ít dược cao được làm từ thảo dược.

Thủ pháp xoa thuốc cũng không thuần thục, Lục Tinh Lan thoa dược lên vết thương, lấy thêm vải trắng sạch sẽ đem nửa người trên của Thẩm Tức Chu bọc lại. Thẩm Tức Chu quá nặng, Lục Tinh Lan đỡ hắn lên quấn băng vải còn phí không ít khí lực.

Làm xong hết thảy, Lục Tinh Lan đã có chút mệt mỏi, thế là nằm sấp trên bàn ngủ thϊếp đi.

Tiếng hít thở an ổn của y nhanh chóng vang lên, bình tĩnh mà an nhàn.

Một lát sau, Thẩm Tức Chu cảm giác được Lục Tinh Lan đã ngủ say, hắn chịu đựng đau xót phía sau mà đứng dậy. Đầu Lục Tinh Lan gục lên bàn, tóc đen theo đó tản mát trên mặt bàn, theo hô hấp nhẹ nhàng của y, lông mi thật dài thỉnh thoảng rung động, nhìn qua không có một chút phòng bị nào, ngay cả khi Thẩm Tức Chu tới gần cũng không phát giác ra.

"Đại sư huynh, cảm ơn ngươi."

Trong mắt Thẩm Tức Chu phất qua ý cười, nhẹ nói.

. . .

"Đại sư huynh, huynh đã thức chưa?"

Mùi thuốc tràn ngập trong phòng, Bạch Nhân đúng giờ bưng thuốc tới, thấy Lục Tinh Lan vẫn còn nằm ở trên giường.

"Kỳ quái, Thanh Mộc trưởng lão nói đại sư huynh đã tỉnh a. . ." Bạch Nhân nhìn thuốc đã nấu xong mà thấy đáng tiếc, đại sư huynh không uống, chén thuốc này sẽ lãng phí.

Nghe thấy Bạch Nhân nói thầm, Lục Tinh Lan nhíu nhíu mày, hơi mở to mắt, ánh nắng sáng tỏ có chút làm y đau mắt, Lục Tinh Lan dùng cánh tay cản lại, mấy giây sau mới thích ứng được.

Tối hôm qua hình như có chuyện gì đó đã xảy ra.

Ban đêm, dưới ánh trăng nói chuyện, khuôn mặt Thẩm Tức Chu nhanh chóng hiện lên trước mắt Lục Tinh Lan, y giật mình kinh hãi từ trên giường nhảy dựng lên. Tối hôm qua Thẩm Tức Chu nói xin lỗi với y, lúc sau y còn bôi thuốc cho vết thương của Thẩm Tức Chu rồi để hắn ở trên giường nghỉ ngơi, sau đó y nằm sấp trên bàn ngủ. . .

Ai? Sao y lại ở trên giường? Rõ ràng y nằm sấp trên mặt bàn ngủ mà.

Thẩm Tức Chu cũng không thấy bóng dáng.

"Bạch Nhân, ngươi vất vả rồi, mỗi ngày sớm như vậy đã phải mấu thuốc cho ta. Nhiệm vụ sau khi hoàn thành không nghỉ ngơi một chút sao?"

"Ta cũng không có chuyện gì để làm, không cần nghỉ ngơi, chỉ có điều, " Con mắt Bạch Nhân lóe lên, giống như phát ra ánh sáng, sùng bái lộ rõ trên mặt, "Tu tiên giả thật là lợi hại! Nhìn các người và Huyết Linh Chi chiến đấu, ta càng muốn bước vào Trúc Cơ kỳ để bắt đầu Tu Tiên, làm sao bây giờ?"

"Ngươi đã tới Luyện Khí kỳ hậu kỳ, rất nhanh thôi sẽ sang Trúc Cơ. Ta thấy ngươi ở phương diện Linh dược dùng quá nhiều thời gian, từ giờ trở đi chuyên chú tu luyện đi."

Mỗi giai đoạn tu tiên đều là một đường ranh giới, mặc dù Luyện Khí kỳ hậu kỳ và Trúc Cơ kỳ chỉ cách nhau một bước, lại không phải dễ dàng có thể vượt qua được. Có một số người cố gắng cả đời, lại như cũ không cách nào đột phá được cái ranh giới này.

Bạch Nhân còn trẻ, hết thảy đều còn có thể. Chỉ là Lục Tinh Lan không hi vọng hắn dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước. Bổ Linh Thảo có thể giúp Luyện Khí kỳ nhanh chóng đột phá, nhưng đối với hậu kỳ thì mười phần bất lợi, tổn hại căn cơ.

Bạch Nhân cười ha ha một tiếng, kỳ thật hắn đã coi nhẹ việc này: "Mặc dù vẫn là muốn Tu Tiên, nhưng ta biết lấy thiên phú của ta, dù cho bước vào con đường tu tiên cũng không có cách nào làm được như đại sư huynh và Thẩm sư huynh, cho nên thực lực đối với ta không có vấn đề nha. So với những cái đó, ta vẫn là thích công việc ở Linh Dược Viên, mục tiêu hiện tại cũng chỉ là bước vào Trúc Cơ kỳ bắt đầu luyện đan mà thôi!"

Có lẽ nhờ có nhiệm vụ lần này, để Bạch Nhân có thể thấy rõ mục tiêu của mình, đối với đẳng cấp gì cũng không còn cưỡng cầu như xưa nữa.

Làm hết khả năng của mình thì mọi điều đều sẽ tốt, cái khác thì tùy duyên đi.

Nghe lời nói của Bạch Nhân, Lục Tinh Lan có một loại xúc động của cha già, cái cảm giác được hài tử của mình cuối cùng cũng trưởng thành.

"A, đúng rồi, nhóm người Diêu Khinh sư huynh cũng chịu phạt, trong lúc nhất thời không qua đây được. Bọn họ nhờ ta chuyển lời cho đại sư huynh, nói lần này bọn họ hành động quá lỗ mãng tạo cho ngươi rất nhiều phiền phức, muốn nói xin lỗi với ngươi."

Lục Tinh Lan khoát tay áo.

Hôm nay là ngày gì vậy, từng người liên tiếp nói xin lỗi hắn.

Chỉ là từ thương thế của Thẩm Tức Chu hôm qua, xem ra trừng phạt của Chấp Pháp Đường thực sự rất nghiêm ngặt, hi vọng vết thương của bọn họ có thể tốt nhanh một chút.

"Đừng rảnh lo lắng cho thương thế của người khác, trừng phạt của ngươi cũng tới rồi."

Thanh Mộc đột nhiên xuất hiện trong phòng, cũng không chào hỏi trước, còn may tố chất tâm lý của Lục Tinh Lan không tệ, nếu không đã bị dọa đến kêu ra tiếng.

"Trừng phạt?"

Trên mặt Thanh Mộc đều là mỉm cười thân thiện, hắn lấy ra một chồng giấy tuyên thành và bút mực, nói: "Tông quy, chép đi, một ngàn bản."

Lục Tinh Lan ngượng ngùng nằm lại trên giường.

Y vẫn nên ngủ tiếp một giấc thì hơn.

Ai nói cho y biết lúc này bất tỉnh có còn kịp không.