Hai mắt Lục Dương khẽ híp lại, đôi môi mỏng hé mở, sau đó hết liếʍ rồi cắn lên da thịt non mềm của đối phương. Cảm giác nóng rát không ngừng ma sát vào chỗ sâu nhất, cánh tay bên hông một mực kiềm chế người dưới thân đang muốn chạy trốn. Hai tay của Trương Mẫn Nhi vòng sau lưng Lục Dương, móng tay cấu chặt lên thịt lưng rắn chắc của hắn.
Rất lâu sau đó, Lục Dương ranh mãnh liếʍ lên dấu răng đỏ tươi hắn đã lưu lại trên bả vai của Trương Mẫn Nhi, mùi máu sực lên tràn ngập trong khoang miệng, vừa nghĩ đến đây chính là máu của cô đã khiến cho Lục Dương hưng phấn trở lại.
Lục Dương ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Trương Mẫn Nhi, không chịu được lại như đói khát mà gặm cắn đôi môi căng mọng của cô, tha thiết nỉ non, “Mẫn Nhi, em là của anh, mãi mãi là của anh…”
Thân thể Trương Mẫn Nhi vì bị làm quá sức nên cực kỳ mềm yếu, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp phá lệ dần đỏ ửng như quả cà chua chín mọng, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước khiến trái tim Lục Dương như nổi cơn sóng cuồn cuộn.
Trùng hợp căn hộ của Lục Dương đang sống rất gần với nhà hàng cô vừa đi, hắn mặc kệ Trương Mẫn Nhi có bao nhiêu giãy dụa liền chở người về thẳng nhà.
Mặc dù thân thể phản ứng với Lục Dương, nhưng Trương Mẫn Nhi vốn là người có tính sĩ diện cao, lại vô cùng kiêu ngạo, cô không muốn lúc nào bản thân cũng phải khuất phục dưới thân hắn.
Đáng tiếc chút phản kháng yếu ớt của cô lại chẳng đem lại hiệu quả tốt đẹp, Lục Dương không nói hai lời liền bế cô vào giường ngủ, quần áo trên người hai người cũng bị hắn thuần thục cởi sạch.
“Buông ra, anh buông tôi ra!” Trương Mẫn Nhi hét lên, vô lực giãy dụa muốn vùng ra khỏi Lục Dương.
Ngón tay Lục Dương linh hoạt cởi ra từng cúc áo của cô, khẽ mơn trớn lên hai núʍ ѵú đỏ, sau đó véo mạnh khiến cô rít lên. Ngón tay lả lướt như một con rắn thuận theo khe nhỏ sờ đến động nhỏ ẩm ướt, hắn cúi đầu xuống cắn lên bờ môi căng mọng ửng đỏ, ngón tay trực tiếp đâm thẳng vào trong khuấy đảo một lượt.
“Ưm…”
Nghe thấy được tiếng rêи ɾỉ vụn vặt của Trương Mẫn Nhi, du͙© vọиɠ ngày càng không thể khống chế nhanh chóng chiếm lấy lý trí còn sót lại của Lục Dương, hắn vội vã không nhịn nổi dùng ngón tay đâm ra đâm vào mấy lần. Động nhỏ vừa nóng vừa ướt không ngừng chảy ra nước ***, tựa như đang khẩn cầu vật to lớn của hắn mau chóng đâm vào.
“Mẫn Nhi, em nói xem, tại sao bên trong của em lại ướt như vậy? Chậc, chảy bao nhiêu là nước, lãng phí quá đi mất.”
Lục Dương nhanh chóng rút ngón tay ra, vật lớn thuận theo nước *** dính nhớp ma sát lên xuống trước cửa động, sau đó không kịp để Trương Mẫn Nhi ngăn cản đã hung hăng đâm vào nơi sâu nhất.
Cặp mông căng tròn trắng muốt của Trương Mẫn Nhi cũng thuận theo tự động di chuyển, trong khi phía trên của cô nắm chặt bao gối đến mức ngón tay trắng bệch, khó khăn lắm mới nhịn được tiếng rêи ɾỉ không cho thoát ra ngoài.
Thân thể trần trụi bị bàn tay thô ráp của Lục Dương tùy ý sợ loạn, xâm nhập vào bên trong từng đợt từng đợt khiến cho Trương Mẫn Nhi trầm mê trong ái tình nɧu͙© ɖu͙©. Vật lớn vào càng lúc càng sâu trong động nhỏ hẹp ẩm ướt, cánh tay rắn chắc của Lục Dương cố định eo cô, bắp ép cô dính chặt vào người hắn.
Lục Dương nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ gồ lên một cục của Trương Mẫn Nhi, tính khí nóng hổi cứng như đá không ngừng khuấy động vào nơi sâu nhất, trong mơ hồ có thể rõ ràng phác họa được hình dáng vật lớn bên trong.
Động nhỏ bị đâm rút liên tục đến mềm nhũn, khi rút ra còn mang theo **** **** hòa trộn cùng dịch nhờn khả nghi, theo bắp đùi non mềm của Trương Mẫn Nhi trượt xuống.
Đầu lưỡi nóng hổi của Lục Dương cẩn thận liếʍ láp vành tai đỏ rực của Trương Mẫn Nhi, trong hơi thở vừa gấp gáp vừa nóng rực giữa hai người, hắn không ngừng nỉ non, “Mẫn Nhi, cuối tuần theo anh về nhà nhé?”
“Ưm, không… không muốn…”
Giọng nói yếu ớt vì mất sức của Trương Mẫn Nhi hòa vào tiếng thở dốc dồn dập càng làm cho du͙© vọиɠ bên dưới của Lục Dương trướng to, vật lớn ngày một bành trướng, không chút lưu tình ra vào liên tục, cuối cùng đã có thể tiến vào khoang sinh sản mà nó ngày đêm nhớ mong. Nơi đó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mềm mại nở ra, chủ động hút chặt *** *** to lớn, cảm giác sung sướиɠ đến mất hồn khiến cho Lục Dương ngày một mất đi lý tính.
Lục Dương sảng khoái hít một hơi dài, đồ vật to lớn theo bản năng hung hăng đâm vào bên trong. Kɧoáı ©ảʍ khó nói thành lời khiến da đầu Trương Mẫn Nhi tê rần, cô cắn chặt môi, hai con ngươi cụp xuống, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy tay Lục Dương nhẹ nhàng vuốt bụng mình.
“Mẫn Nhi, hãy ở bên cạnh anh đi! Anh hứa sẽ khiến em hạnh phúc mỗi ngày…” Lục Dương không ngừng nỉ non những lời đường mật bên tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve mồ hôi lấm tấm trên mặt cô, còn dịu dàng liếʍ đi nước mắt của cô, “Mẫn Nhi em nói xem, bên dưới của em hút anh chặt như vậy rồi, phải chăng nó muốn sinh con cho anh?”
“Không… Cút đi! Đồ biếи ŧɦái… Chết tiệt!” Trương Mẫn Nhi quật cường không chịu nhận thua, cô né tránh cái hôn của Lục Dương, miễn cưỡng duy trì chút thanh tỉnh còn sót lại.