Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 11: Xử nữ

Chưa đến một phút, Lục Dương đã nhanh chóng nhắn lại, “Nếu không phiền, có thể để tôi mời cô một bữa cơm được không? Xem như cảm tạ cô vì đã giúp đỡ.”

Trương Mẫn Nhi nhìn chữ trên màn hình, có chút ảo não nhíu mày. Cô vừa muốn đi lại không muốn đi, dù sao việc lần trước chỉ là tình cờ giúp đỡ, chứ cô chẳng hề muốn đi bồi cảm tình với một người như hắn.

Thế nên, Trương Mẫn Nhi cẩn thận nhắn lại, “Không cần cảm tạ, cũng không cần mời tôi ăn, chỉ là thấy anh gặp nguy hiểm nên tiện thể giúp đỡ mà thôi.”

Tuy nhiên, bên kia Lục Dương cũng rất kiên trì, “Cô nhất định phải nhận lời mời này. Cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi phải có thành ý cảm tạ cô.”

Trương Mẫn Nhi bị thái độ cố chấp nhất quyết một hai phải mời cô đi cho bằng được của Lục Dương làm cho dao động, suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng chấp nhận.

Đến ngày hẹn, Trương Mẫn Nhi ăn mặc kín đáo nhưng vẫn có phần thoải mái nhanh chóng lái xe đến nhà hàng đã được Lục Dương đặt từ trước. Vừa bước vào trong, cô đã thấy hắn ngồi nghiêm chỉnh ở bàn gần cửa sổ, xem ra hắn đã đến được một lúc rồi.

Trương Mẫn Nhi cẩn thận ngồi xuống phía đối diện Lục Dương, thuận miệng nói, "Tôi còn tưởng bản thân ra ngoài đã đủ sớm, không nghĩ anh còn sớm hơn cả tôi."

Lục Dương gật đầu, ngữ khí lạnh nhạt như hồi mới gặp, "Tôi không quen để người khác chờ."

"Ừm." Trương Mẫn Nhi hài lòng gật đầu rồi ngồi thẳng người, "Anh đã gọi món chưa?"

“Trước đó đã gọi một ít rồi." Lục Dương tinh tế nói thêm, "Chỉ là không biết có hợp khẩu vị của cô không, ở đây có menu, cô có thể dựa theo sở thích gọi thêm. Hôm nay tôi mời, cô cứ chọn món tùy ý."

Trương Mẫn Nhi cười khẽ, đẩy menu sang một bên, "Không cần đâu, cứ theo anh gọi thôi, tôi không kén ăn."

Từng món ăn đẹp mắt được bê lên, Trương Mẫn Nhi cùng Lục Dương cũng bắt đầu thử làm quen, moi ra không ít lời ra tiếng vào.

"Tôi vẫn chưa hiểu tại sao anh lại nhờ tôi cầu cứu?" Trương Mẫn Nhi gắp miếng cá diêu hồng hấp, thuận tiện đưa ra nghi vấn trong lòng, "Nếu tôi nhớ không nhầm, hai chúng ta cũng chưa thân đến mức có thể gọi cho đối phương như vậy.”

Vẻ mặt Lục Dương cực kỳ nghiêm túc giải thích mọi chuyện, "Hôm đó tôi bị người phụ nữ kia chuốc thuốc kí©ɧ ɖụ© làm cho bất tỉnh, tay chân đều run rẩy không nhấc lên nổi. Tôi định vào danh bạ gọi cho bạn tôi, không cẩn thận ấn nhầm vào app, rồi lỡ tay nhấn vào số của cô. Thật xin lỗi, tôi không nghĩ lại làm phiền cô lúc nửa đêm như vậy.”

Vậy ra ban đầu hắn định gọi cho Trương Hiểu Minh, không hiểu sao trong lòng Trương Mẫn Nhi có chút thất vọng.

"Không cần khách khí." Trương Mẫn Nhi lắc đầu, bỗng nhiên hỏi một câu không nên hỏi, "Ừm, liệu tôi có thể mạo muội hỏi, tại sao anh lại bị một người phụ nữ…”

Lục Dương nghe được câu hỏi này, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ khó xử. Thế nhưng, hắn rất nhanh đã khôi phục được vẻ bình tĩnh vốn có, "Lão tổng của một công ty trước đây đã giúp tôi việc lớn, trong khoảng thời gian đó ông vẫn luôn muốn tác hợp tôi với con gái của ông thành một cặp. Cô ta cũng có ý với tôi, sau đó lại xảy ra loại chuyện xấu hổ kia, thực sự lúc đó tôi cũng rất bối rối."

Trương Mẫn Nhi khẽ cau mày, "Lần sau anh nên cẩn thận một chút."

Lục Dương gật đầu, "Cám ơn cô, muộn như vậy mà cô vẫn sẵn lòng vì một cú điện thoại kỳ lạ chạy đến giúp tôi."

"Không có gì." Trương Mẫn Nhi lắc đầu, "Cũng chẳng phải chuyện lớn."

"Cũng đúng." Lục Dương khẽ cười nói, "Dù sao chúng ta đều là người trưởng thành, làm loại chuyện đó với nhau cũng không tính là chuyện lớn đi."

"Người trưởng thành?" Trương Mẫn Nhi bỗng nhiên bật cười.

Lục Dương không nghĩ gì nhiều. Dù hắn rất thích Trương Hiểu Minh, nhưng cũng chỉ duy nhất với Trương Hiểu Minh mà thôi, còn lại hắn cảm thấy bản thân vẫn thích nữ hơn, nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, giữa người trưởng thành với nhau, việc giúp đỡ thế này không phải rất thường gặp sao? Tôi nhớ hồi tôi còn học đại học, tôi từng nghe bạn cùng phòng tôi kể....."

Lời của hắn còn chưa nói hết, giọng nói mang theo chút ý cười ranh mãnh của Trương Mẫn Nhi vang lên, "Ai nói với anh là tôi nguyện ý?"

Lục Dương bỗng chốc sửng sốt, chẳng lẽ đêm đó hắn thực sự đã ép cô làm chuyện cô không muốn. Nhưng nếu như hắn nhớ không nhầm, không phải hắn chỉ nhờ cô ‘tuốt súng’ thôi sao, làm gì có chuyện quá phận nào khác? Hồi lâu, hắn hơi chớp mắt, khϊếp sợ hỏi, “Chẳng lẽ đêm đó tôi đã đè cô xuống…”

"Không phải." Trương Mẫn Nhi không để hắn nói hết, vô cùng thẳng thắn đáp lại.

Một câu trả lời liền nghe ra được nhiều tầng ý nghĩa sâu xa, Lục Dương y như bị sét đánh, lắp bắp hỏi lại một lần nữa, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô là xử nữ? Trước giờ vẫn chưa làm chuyện này bao giờ ư?”

“Đúng, không sai, và tôi cũng chẳng cảm thấy xấu hổ bởi việc bản thân là một xử nữ cả.” Khóe môi Trương Mẫn Nhi câu lên nụ cười gợi đòn.

Trái với lời tuyên bố đầy dõng dạc của cô, Lục Dương lại cảm thấy ngượng ngùng không thôi. Hắn đặt đũa xuống bàn, gãi gãi đầu, "Tôi còn tưởng cô đã có kinh nghiệm, tại bữa đó tôi thấy cô rất… chuyên nghiệp… xem ra cô không giống với những người phụ nữ khác..."

"Vậy sao?" Trương Mẫn Nhi nghiêng đầu sang một bên đáp trả, "Giống hay không giống? Có kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm cũng đều là người bình thường. Hi vọng Lục thiếu đây dù không tin được cũng không cần mang ánh mắt kỳ thị như vậy, nếu không tốt nhất chúng ta nên dừng tại đây, sau này không nhất thiết phải gặp lại."

Lục Dương hơi cau mày, sau đó chắc nịch nói, "Tôi không kỳ thị."