Thế Giới Chúng Thần

Chương 17: Tình Hữu Nghị Của Ma Pháp Sư

Mắt của Kelton lóe sáng, nói: “Hag, bảo đảm an toàn cho Valhein. Hiện tại mạng của cậu ấy nặng như tôi.”

“Vâng.” Hag lập tức cúi đầu lên tiếng.

“Phù…”

Valhein thở phào.

“Dù sao thì cậu cũng còn nhỏ.” Kelton thấy Valhein hơi mất lịch sự thì cũng không bất mãn mà còn rất vui vẻ.

Lần này, Valhein không có mưu tính gì.

Bởi vì từ đầu đến cuối Valhein đều biết, cơ hội chạy trốn của cậu rất thấp.

Trước đó tìm đường lui chạy trốn, chẳng qua là cậu tự lừa gạt bản thân.

Tự giữ lại cho mình một tia hy vọng.

Valhein đứng dậy cầm lấy túi tiền, hơi gật đầu cám ơn Kelton rồi đi ra cửa chính.

Ở cửa ra vào, Valhein đứng lại.

“Lần này có ký kết khế ước bốn vị thần không?”

“Hứa hẹn trong lòng cậu còn hơn cả thần linh.” Kelton chậm rãi rót rượu nhỏ, nhấp một ngụm thưởng thức, híp mắt vô cùng thoải mái.

“Hẹn gặp lại.”

Valhein giơ một tay lên rồi đi ra cửa trong màn đêm.

Hag lẳng lặng theo sau Valhein.

Dọc theo đường đi, nhân viên phục vụ của Dolphin River cùng các vị khách quen nhìn Valhein và Hag giống như nhìn thấy quỷ.

Sao “khúc gỗ” Hag, người hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ ai, lại đi theo Valhein? Đây không phải tiễn khách mà giống bảo vệ Valhein, giống như bảo vệ ngài Kelton hơn.

Vị bồi bàn trưởng trung niên bận rộn nhìn thấy Valhein ra cửa chính thì cắn răng một cái, ông ta bước nhanh ra ngoài nói với Valhein.

“Cậu Valhein, tôi là Temenos Gennes, con của Peristella, hy vọng gặp lại cậu sau.”

Valhein mỉm cười, xem ra người này rất thông minh, vừa mới bắt đầu đã biết cậu quên tên ông ta.

‘Nhưng mà ông ta tên gì? Cái gì rừng rậm, cái gì bồ câu? Tạm biệt!’

Đường số 9 về đêm u ám hơn ban ngày nhiều, đèn đuốc thưa thớt chỉ làm người ta nhìn thấy rõ mặt đường.

Lúc này cậu mới hiểu vì sao người đi đường lại đi cẩn thận như vậy.

Bởi vì bọn họ sợ giẫm vào thứ gì đó, sợ giẫm phải phân.

Valhein bước rất chậm.

Hag theo sát đằng sau.

Đến đầu đường số 9, Valhein thấy một người mặc quần đùi giáp da, cậu dừng lại.

Valhein biết ở thời kỳ này, tộc Man ở phía bắc Hy Lạp mặc quần, không ngờ đến cả binh sĩ của thành Athens cũng mặc quần. Điều này có nghĩa là sự giao lưu văn hóa của thế giới này vượt xa Hy Lạp cổ đại ở Ngôi Sao Xanh, trà xuất hiện ở thời bấy giờ chứng minh cho điều này.

Bên hông mấy người này đều có kiếm ngắn, đang nói chuyện phiếm, tuổi của bọn họ không lớn, thậm chí có mấy cậu thanh niên mười bảy, mười tám tuổi.

Valhein quay người lại, hỏi: “Anh Hag, những người này là binh sĩ vệ quân, hẳn là sẽ sẵn lòng giúp anh đúng không?”

Hag nhìn chằm chằm khuôn mặt của Valhein rồi gật đầu.

Valhein mỉm cười nói: “Anh có bằng lòng tìm hai người giúp tôi, đi theo đằng sau tôi, ở thời điểm thích hợp thì ra mặt… thực hiện trách nhiệm?”

Valhein nhấn mạnh cụm từ cuối cùng.

Hag lại nhìn chằm chằm Valhein một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Cậu tính kế với tôi?”

Giọng nói của anh ta khàn khàn, giống như cổ họng có vết nứt.

“Không phải tính kế, mà là xin anh trợ giúp.” Valhein thản nhiên nói.

“Tình hữu nghị của ma pháp sư?” Khuôn mặt của anh ta vẫn không có cảm xúc.

Valhein không nhịn được cười nói: “Bọn họ nói anh Hag không giỏi nói chuyện, không ngờ trình độ mỉa mai người khác của anh đến vậy. Không sai, đối với anh, tôi chỉ có thể bày ra tình hữu nghị của ma pháp sư tương lai.”

“Nhớ kỹ đêm này.”

Nói rồi, Hag đi đến mấy vị binh sĩ vệ quân kia.

Khi Hag nói xong, Valhein nhìn thấy ánh mắt của Hag có chút phức tạp.

Valhein nhìn bóng lưng của Hag, khẽ thở dài.

Mấy binh sĩ nhìn thấy Hag thì đứng thẳng người như thấy cấp trên, thậm chí có mấy người còn rạng rỡ như nhìn thấy anh hùng.

Valhein nhìn bọn họ, chỉ trong chốc lát sau, vậy mà mấy người kia lại tranh nhau, cuối cùng hai người ra khỏi hàng, còn mấy người kia thì tỏ ra thất vọng.

Hag chỉ vào Valhein rồi nói chuyện với mấy người kia, Valhein khẽ gật đầu với những binh sĩ kia, bọn họ cũng lập tức gật đầu ra hiệu.

Chốc lát sau, Hag trở về, lẳng lặng đứng sau lưng Valhein.

“Cám ơn anh Hag.”

Nói rồi, Valhein thản nhiên đưa hai túi tiền cho Hag, chỉ còn một cái trong tay cậu.

Hag nhìn túi tiền một chút, lại nhìn Valhein một chút, nhận lấy túi tiền rồi vắt ở hai bên đằng sau thắt lưng, sẽ không bị người đối diện nhìn thấy.

Valhein đi lên trước, Hag theo sát phía sau, hai binh sĩ vệ quân trẻ tuổi đi theo đằng xa, vẻ mặt vui vẻ.

Valhein tìm cơ hội liếc nhìn sau lưng, người theo sau cậu chỉ có mọt, một người khác thì không thấy đâu.

Thành Athens về đêm yên tĩnh hơn ban ngày, nhất là khi tiến vào khu người nghèo. Người không nỡ đốt đèn thì ngủ hoặc nói chuyện với hàng xóm ở trước cửa.

Khí hậu ở Địa Trung Hải đông ấm hè mát, cho dù đi chân trần trên đất thì Valhein cũng không cảm thấy lạnh.

Valhein vừa nghe nóng vừa tiến lên, không biết từ lúc nào, sau lưng cậu đã có thêm một đám đàn ông.

Không có ai mặc áo bào dài, thậm chí người mặc áo bào ngắn cũng rất ít, đa số người đều buộc một tấm vải rách bên hông, thậm chí có mấy người trần như nhộng đi hiên ngang.

Chân của mỗi người đều bám đầy đất, bám cả vào bắp chân.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một thiếu niên mang theo túi tiền, đi hiên ngang tìm Lawens.

Ở khu người nghèo, tuy Lawens không phải thế lực lớn nhất nhưng ông ta là một trong những người độc ác nhất.