Thế Giới Chúng Thần

Chương 6: Sách Ma Pháp

Âm thanh của cánh cổng bằng gỗ rợn người phát ra, ở phía sau cánh cổng vòm đó là sóng nước dập dìu, một chiếc xe ngựa dài mười mấy centimet được kéo bởi bốn con ngựa từ bên trong vọt ra, mỗi nơi bánh xe lăn qua đều để lại vệt bánh xe màu cầu vồng.

Giây tiếp theo, Valhein bỗng không kịp chuẩn bị, chiếc xe ngựa kia đã đâm sầm vào ngực.

Lộp cộp...

Valhein lại không bị mất một sợi tóc.

Xe ngựa ngã trên quyển sách ma pháp, bốn con ngựa bờm màu trắng đạp loạn trên đất, hí từng tiếng một, mắt loạn trợn trắng lên.

"Ui da..." Một ông lão nhỏ chỉ bằng ngón cái, có thêm cặp cánh chuồn chuồn ở sau lưng từ trong buồng xe ngựa lăn ra.

Ông lão tí hon mặc đồ xanh vừa nhỏ giọng oán hận vừa phủi bụi dính trên quần áo, bỗng cả người cứng đờ, sau đó căng thẳng ngó nhìn xung quanh, ánh mắt rơi về phía chiếc mũ đen cách đó không xa. Bước chân nhỏ bé của ông ta vội vàng nhặt cái mũ lên, che lại cái đầu trọc sáng bóng, cuống quít thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó, ông ta lại vung tay phải lên, một cây roi đột nhiên xuất hiện giữa không trung, đang có ý định muốn đánh đám ngựa nhỏ kia.

"Đừng có mà lười biếng nha!" Ông lão tí hon la to, tức đến hộc máu, chòm râu bạc như lông chuột chũi nhẹ nhàng run rẩy.

Bốn con ngựa trắng nhỏ hoảng loạn xoay tròn, ngoẹo cổ nhìn chằm chằm vào ông lão tí hon, thấy mình sắp bị roi đánh bèn lập tức đứng lên ngay ngắn.

Ông lão tí hon thở hổn hển, cánh chuồn chuồn sau lưng cũng rủ xuống đất, mềm nhũn.

"Ông là..."

Valhein đã từng nhìn thấy ông lão tí hon này rồi, dường như là trợ thủ của bậc thầy Plato.

"Toàn bộ học sinh của học viện Plato cũng đã nhận được thư thông báo vào học kỳ mới rồi, vì sao cậu lại mới chỉ mở sách ma pháp?" Ông lão tí hon đứng trên cuốn sách ma pháp, dựng râu trừng mắt ngẩng đầu nhìn Valhein, bên trong đôi mắt lập lòe một ánh mắt màu xanh lục hiếu kỳ.

"Trong nhà có chút chuyện." Valhein bất đắc dĩ nói.

Ông lão tí hon không nhịn được mà phất tay một cái, một lá thư màu trắng bỗng xuất hiện trong tay, nói: "Năm ngoái cậu thi trượt rồi, nếu như năm nay vẫn còn thất bại nữa sẽ bị gạch tên khỏi học viện Plato vĩnh viễn! Sáng mai khai giảng, đừng có quên đó!"

Ông lão tí hon ném bức thư vào trang sách, sau đó nhảy vào buồng xe ngựa, roi ngựa phất giữa không trung lại vang lên một tiếng đánh bốp giòn tan.

Bốn con ngựa trắng nhỏ cũng huơ chân lên hí một tiếng, xoay người vọt vào trong cổng vòm đá, biến mất sau làn sóng dập dìu kia, để lại một vệt bánh xe màu cầu vồng.

Buồng xe lại vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Valhein nhìn chằm chằm vào buồng xe ở đó, ngẩn người.

Bên trong buồng xe truyền ra một tiếng mắng: "Cái đám rác rưởi này còn ngu ngốc hơn cả mấy tên thần lùn! Quả thật đúng là kẻ ngốc nghếch thứ tư đến thứ bảy của học viện Plato mà!"

Valhein dường như lại nhớ ra được gì đó, trên mặt bỗng xuất hiện biến hóa nhỏ.

Ông lão tí hon hùng hổ nhảy khỏi buồng xe, một tay kéo cái buồng xe to bằng mình mà vật vã vọt vào bên trong cổng vòm bằng đá.

Bên trong cổng vòm đá loáng thoáng truyền tới tiếng quất roi cùng tiếng gầm gừ, đi kèm với đó là tiếng hét và rêи ɾỉ thảm thiết.

Cổng vòm đá lắc lư, từ khối lập thể mà biến lại thành trang giấy chậm rãi chui vào bên trong trang sách.

Từng lá rồi lại từng lá thư bay ra từ trong trang sách, xếp thành một xấp ở trên cuốn sách ma pháp, nhẹ nhàng lay động.

Valhein nhanh chóng mở ra xem một loạt, có thư thông báo học kỳ mới của học viện Plato, có thư chuyển lời của thầy Niedern vào học kỳ mới, còn có mấy thư trò chuyện phiếm của bạn học cùng lớp, không có bất cứ thư từ gì quan trọng cả.

Valhein vung tay lên, tất cả thư giống như cục đá rơi xuống nước mà chìm sâu vào trong trang sách, biến mất không còn chút tăm hơi.

Trang sách ma pháp cuối cùng cũng trở lại trạng thái là một tờ giấy trắng.

Valhein khẽ di chuyển tay, tâm tư uốn lượn, chỉ thấy trên sách ma pháp cũng men theo đường tay của cậu mà xuất hiện một cái đường kẻ ngang, sau đó là một đường kẻ dọc chèn lên, cuối cùng lại biến thành vô số ô vuông trống in trên trang sách.

Valhein nhìn chằm chằm vào ô vuông ở chính giữa, trong lòng có hơi nghĩ ngợi, phía trên mặt giấy xuất hiện một chữ "Tôi" viết bằng tiếng Hy Lạp.

Sau đó, ô vuông bên cạnh lại xuất hiện tên của Niedern, giáo viên của cậu.

Niedern là giáo viên ngôn ngữ, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm của cái lớp này.

Valhein nhìn tên giáo viên, nhớ lại những lời thoại trước đó bèn khẽ lắc đầu. Không nói tới chuyện Lawens sẽ ngăn cản không cho cậu tìm sự giúp đỡ ở học viện Plato, cho dù có tìm được Niedern thì đối phương cũng chưa chắc sẽ tình nguyện giúp cậu.

Một trăm đồng vàng chim ưng đã có thể mua được hai căn nhà ở khu nhà nghèo, đối với một người bất kì nào ở đó thì đều là một khoản tiền lớn. Huông chi, thành tích học tập của Valhein lại cực kỳ tệ hại, nổi danh là học kém.

Valhein tin rằng cũng bì bản thân cậu ở học viện Plato không được coi trọng, cho nên Lawens mới dám động thủ.

Sau đó, ô vuông bên cạnh xuất hiện một cái tên "Figo", đây là một chiến sĩ Thanh Đồng có lòng nhiệt huyết rất cao, vào lúc còn nhỏ thì Valhein đã biết ông ta rồi.