Nhã Hân! cậu tha cho mình có được không?"
"Tha cho cậu? nếu như mình không biết thì mình còn có thể không truy vấn, nhưng một khi mình đã biết rồi thì cậu đừng hòng thoát được mình!"
Thiến Vy cười khổ, cho dù là quả báo cũng đừng tới liên khúc như thế chứ, tại sao lần đó Lăng Thiên Trì không đánh chết cô luôn đi, tại sao cái người mà cô luôn coi là bạn lại ép cô hết lần này đến lần khác như vậy!
"Được, mình nói, nhưng mà mình xin cậu đừng nói cho ai biết, có được không?"
"Cậu nói trước cho mình nghe cái đã, rốt cuộc thì cậu đã dùng cách gì để qua mặt Dịch Thừa Phong?"
"Mình...mình đã...nói với anh ấy cái thai là của ngươi đàn ông khác." Thiến Vy nuốt nước bọt run rẩy từng chữ nói.
Nhã Hân có cảm giác Thiến Vy còn giấu cô một nửa còn lại trong câu nói vừa rồi bèn hỏi thêm.
"Cậu nói dối! cậu lúc nào cũng bao che cho anh ta! chuyện này mình quyết không để im, mình sẽ đi tìm anh ta, cả Dịch lão gia nữa, nói hết tất cả!
Nói xong Nhã Hân liền quay người, Thiến Vy thấy vậy bất chấp trèo xuống giường, sức khỏe của cô vẫn chưa bình phục hẳn, ngay cả đứng cũng không vững nhưng vẫn cố gắng loạng choạng từng bước thật nhanh chạy đến trước mặt người nọ quỳ xuống.
"Nhã Hân! mình xin cậu! mình van cậu! mình lạy cậu! đừng đi mà, đừng nói mà..." Thiến Vy nắm lấy tay của Nhã Hân liên tục van xin.
Cô thấy vậy không những không tội nghiệp mà ngược lại càng thêm khó chịu, hung dữ nói: "Cậu đang làm cái gì vậy! mau đứng lên ngay! hôm nay mình phải tới Dịch gia làm rõ trắng đen!"
"Không! không! mình lạy cậu, đừng đến đó, Dịch Thừa Phong nếu biết sự thật sẽ chịu không nổi đâu, anh ấy đã mất đi Tiểu Ngọc rồi, nếu anh ấy biết bản thân không những làm ra chuyện có lỗi với cô ấy mà còn mất đi con ruột của mình thế nào cũng không tránh khỏi bị đả kích, sẽ phát điên thật đó, tha cho anh ấy đi, anh ấy đau khổ đủ rồi, mình xin cậu, thời gian qua anh ấy khó khăn lắm mới có lại một chút tỉnh táo, mình không muốn để anh ấy một lần nữa rơi vào địa ngục tang thương, Nhã Hân mình xin cậu hãy làm ơn làm phước để anh ấy yên đi, anh ấy không đáng phải chịu như vậy!"
Thiến Vy vừa nói vừa chấp tay lạy, đến nước mắt cũng vô thức mà rơi xuống không ngừng, Nhã Hân nghe thấy tiếng khóc lóc cầu xin của cô bây giờ còn đáng thương hơn lần trước, làm cô cũng muốn khóc theo, đến tim cũng thắt lại.
"Vì sợ anh ta bị đả kích, vì sợ anh ta phát điên, vì sợ anh ta đau khổ, mà cậu sẵn sàng chịu nhục? Dịch Thừa Phong quan trọng với cậu như vậy sao? Cậu đã yêu anh ta rồi phải không?"
"Không có! không có! mình không có yêu anh ta, mình chỉ là...mình chỉ là tội nghiệp anh ta thôi."
"Tội nghiệp? có thật chỉ đơn giản là tội nghiệp thôi không?"
"Thật, thật đó!" Thiến Vy gật đầu thành khẩn.
Nhã Hân vẫn đứng yên không động đậy, cô biết rõ nếu Thiến Vy mà yêu Dịch Thừa Phong thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp, trong trái tim của người đàn ông đó đã một lòng một dạ chấp niệm Cố Tiểu Ngọc là người con gái duy nhất mà anh ta yêu rồi, làm gì còn có chỗ dành cho Thiến Vy nữa. Cô tuy không yêu Dịch Thừa Phong nhưng cũng đã vì anh ta mà thê thảm tới mức này rồi, nếu là yêu anh ta thật thì còn thê thảm tới mức nào nữa?
Nhã Hân đỡ Thiến Vy lên, nhẹ giọng, nói: "Được rồi, nếu ý cậu đã quyết, mình cũng không muốn nhúng tay vào nữa!"
"Cậu đồng ý rồi sao?"
"Ừ!" Người nọ gật đầu.
"Cảm ơn cậu, Nhã Hân, thật sự cảm ơn cậu!"
Thấy Thiến Vy mừng lên hớn hở, thật ra Nhã Hân cũng không đành lòng nhìn cô buồn, nhưng giấy không gói được lửa, cây kim trong bọc sớm muộn cũng sẽ có ngày lòi ra, cô tin cho dù bản thân không nói, Dịch Thừa Phong sớm hay muộn cũng sẽ có ngày biết hết tất cả, đến lúc đó để cô xem thử anh ta sẽ làm như thế nào.
"Mà khoan đã, cậu mau nói nói cho mình biết là ai đã đánh cậu?"