Vợ Chồng Có Thời Hạn

Chương 9

Edit: Lily_Carlos

Quan Chính Bình nhướng mày, còn chưa kịp kéo cô lại thì bóng dáng bé nhỏ đã lao lên phía trước như tên lửa.

"Đây rồi, khu thực phẩm thiết yếu của mọi gia đình! Ta thích nhất vị cay, vị sương hầm nữa em phải lấy hết mới được!" Cô nhanh chóng lấy năm hộp cho vào giỏ, sau đó còn tham lam mua hai gói về với ý đồ đập vụn ra ăn sống.

"Ai nói đây là vật phẩm thiết yếu

của gia đình? Trong mỳ ăn liền có chất bảo quản, thứ này làm cho người bị bệnh phù gan, nhiễm sắc thể khác thường. Trong túi gia vị có chất oxy hóa, nhiều dầu nhiều muối và rất nóng, trả về." Anh nhanh chóng ôm toàn bộ trả lên kệ, sau đó còn nhìn cô cười một tiếng.

Tôn Gia Nhạc nhìn hai tay rỗng tếch, miệng cô bống méo xệch, cô không cam lòng lấy một hộp dấu sau lưng.

"Ngộ nhỡ nửa đêm em đói bụng muốn có đồ nóng để ăn thì mì ăn liền là thích hợp nhất rồi." Cô đúng lý hợp tình nói.

"Anh để người ta làm một ít cháo hoặc sủi cảo, nếu em muốn ăn thì chỉ cần hâm nóng là ăn được ngay."

"Những cái đó rất nhạt hơn nữa mỳ ăn liền rất thơm, anh cũng từng ăn rồi mà." Cô ôm mỳ trước ngực đôi mắt long lanh cầu xin anh.

"Chỉ được cầm một hộp thôi." Anh hết cách nói.

"Hai hộp có được không?"

Quan Chính Bình làm bộ đẩy xe đẩy đi.

"Được rồi, được rồi, một hộp thì một hộp." Cô chu môi đi theo chân anh không nhịn được mà lẩm bẩm: "Đồ keo kiệt, cái gì cũng không cho em mua, tước đoạt niềm vui của em..."

Quan Chính Bình làm như không nghe thấy lấy điện thoại gọi cho thư ký: "Tìm giúp tôi một nhà hàng mở cửa 24h có có ship đồ ăn đến tận nhà. Lấy menu của họ đóng thành quyển rồi gửi cho tôi."

Quan Chính Bình tắt điện thoại nhìn cô gái đang tức đến giơ chân bên cạnh: "Như vậy em không cần ăn mỳ ăn liền nữa."

"Này, không cần khoa trương như vậy chứ, một hộp mỳ ăn liền có thể giải quyết mọi vấn đề rồi. Đang sống xa xỉ mà trở về như bình thường rất khó... Anh cứ làm như vậy làm sao sau này em sống cuộc sống của người bình thường được!" Tôn Gia Nhạc cầm tay anh kêu to.

"Anh cũng không có ý định cho em trở lại cuộc sống của người bình thường." Quan Chính Bình nâng cằm cô lên nói: "Thứ nhất, mỳ ăn liền không tốt cho sức khỏe; thứ hai, thường ăn khuya không tốt cho cơ thể. Sau này em đi ngủ sớm sau đó dậy sớm cùng anh."

"Ai thích giống vị sư già như anh chứ, ngủ sớm dậy sớm, ăn đầy đủ ba bữa." Cô quyết định sau này sẽ lợi dụng công việc để ăn uống thả cửa.

Tôn Gia Nhạc ngẩng đầu làm mặt quỷ với anh, lại nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt anh, trong lòng cô bỗng nhiên buồn bực vì cô hiểu anh lo lắng cái gì.

Thân thể của bà bà không tốt làm cho anh ấy không có cảm giác an toàn.

"Anh cứ yên tâm em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Sau đó sức khỏe bà bà cũng sẽ tốt lên sẽ nhanh xuất hiện kỳ tích thôi." Cô ôm mặt anh vội vàng nói.

"Anh biết rất rõ, nhưng anh vẫn sợ." Quan Chính Bình miễn cưỡng nở nụ cười.

"Anh chỉ cần tin tưởng kỳ tích sẽ xuất hiện thôi!" Cô dùng ánh mắt kiên định nhìn anh.

"Kỳ thực kỳ tích vẫn luôn ở quanh ta. Nếu không tại sao một thợ chụp ảnh như em có thể tìm được anh để trả nợ chứ?"

"Anh tin rằng em là kỳ tích của anh." Anh vuốt mặt cô nói.

"Còn có lời nói ngọt ngào nào có sát thương hơn lời này chứ." Cô thân thiết ô lấy cánh tay anh giống như chim nhỏ nép vào người.

Quan Chính Bình rút tay mình về ôm vai cô, đẩy xe hàng tiến về phía trước.

"Làm sao không cho em ôm?" Cô giống như gấu koala coi cánh tay Quan Chính Bình thành thân cây mà ôm thật chặt.

"Anh thích ôm em."

"Không công bằng!" Cô dừng bước chống hai tay lên hông: "Tại sao mọi chuyện đều do anh định đoạt? Anh xem —— xe đẩy còn trống không đây này, đi siêu thị còn không tìm được niềm vui nữa..." Tôn Gia Nhạc nói thầm sau đó ánh mắt phát sáng nhìn khu đồ uống lạnh: "Em muốn uống cola!"

"Trả về. dạ dày không tốt còn uống loại thức uống này, đợi lát nữa về nhà anh mua nước trái cây cho em." Anh giữ hông của cô kéo cô về bên người.

"Vậy em mua Yakult có được không, rất tốt cho tiêu hóa đó..." Tôn Gia Nhạc ngoái đầu lại nhìn anh bộ dáng giống như là anh không đồng ý cô sẽ tức giận.

"Yakult trợ giúp tiêu hóa, nhưng..." Anh còn chưa nói dứt lời cô đang mang một lốc Yakult và mấy hộp sữa vị khác nhau về.

"Sữa tươi socola rất tốt, em cũng thích sữa táo nữa." Cô hất cằm lên giống như khiêu chiến vậy.

"Sữa tươi tinh khiết thì có thể nhưng soocola thì không được." Quan Chính Bình nhìn cô đang phồng má sắp tức giận, anh suýt thì cười to vì dáng vẻ bây giờ của cô giống như một đứa bé vậy : "Chỉ được hôm nay thôi đó."

"Ưm!" Cô nhón chân lên hôn lên cằm anh một cái, sau đó kéo tay anh đến quầy bán đồ ngọt: "Vậy chúng ta đi mua cafe với thạch hoa quả nữa..."

Quan Chính Bình cười đi theo cô, anh phát hiện ta từ khi gặp cô anh đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ nghiêm túc ngày xưa.

Vì chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của cô thì anh sẽ vứt bỏ tất cả những nguyên tắc của mình.

"Em có muốn mua kem không? Anh nhớ mẹ anh rất thích nhãn hiệu này." Anh chỉ cái tủ lạnh bên cạnh nói.

"Quan Chính Bình." Cô vui vẻ vỗ vai Quan Chính Bình nói: "Anh đúng là một hiếu tử và cũng là người chông tốt nhất thế giới."

"Vì hai thùng kem này thôi hả?" Quan Chính Bình đẩy kính làm ra vẻ không thể tin được nhìn cô.

Cô cười to nhào vào trong ngực anh sau đó ngửa đầu nhìn anh: "Không, bởi vì em yêu anh."

Quan Chính Bình kinh ngạc không ngờ lại nghe thấy câu trả lời này.

Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắm mà đầy tình yêu của cô, lại nhìn đôi mắt lóe sáng của cô anh cũng ngây ngốc cười theo.

"Này." Tôn Gia Nhạc dùng đầu đυ.ng vào ngực anh, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn anh: "Sau khi nữ chính nói ‘ Em yêu anh ’ thì nam chính nên làm gì ấy nhỉ?"

"Nam chính sẽ muốn nhanh chóng rời khỏi đây." Quan Chính Bình hít sâu một hơi đứng đắn ôm vai cô.

Tôn Gia Nhạc vô cùng kinh ngạc, cảm thấy như có một con dao đang cứa vào lòng nàng vậy: "Xin lỗi, thì ra là do em tự mình đa tình. Vậy vì sao anh lại cười như vậy chứ người ta sẽ hiều lầm đó. Thôi coi như em chưa nói gì, anh cứ ‘ thích ’ em là tốt lắm rồi. Anh... Anh có thương em hông..."

Quan Chính Bình nâng cằm cô lên nhìn ánh mắt ai oán của cô nói tiếp: "Ý của anh nam chính sẽ kéo nữ chính rời khỏi đó, sau đó kéo nữ chính lên giường đút kem cho nữ chính ăn, biểu hiện tình yêu của nam chính cho nữ chính xem."

Tôn Gia Nhạc nhìn ý cười trong đôi mắt đen của anh, trong lòng cô như có lửa đốt không thể đứng thẳng lên được.

"Diễn viên chính còn đang chờ điều gì nữa! chúng ta nhanh đổi cảnh để xem cảnh tiếp theo thôi."

Tôn Gia Nhạc chạy nhanh về phía trước ngày cả khi nghe thấy tiếng cười của anh thì cô cũng không bận tâm.

Tôn Gia Nhạc cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, cảm thấy bản thân như vừa nhận được giả Oscars vậy —— anh ấy nói yêu cô!

Còn có chuyện gì có thể so với chuyện này sao?

Ba giờ rưỡi ngày thứ hai sau khi kết hôn, Tôn Gia Nhạc lại bị cảm giác đói bụng đánh thức.

Cô mở mắt ra, thấy anh ấy đang ôm cô khẽ lật người lại.

Anh ấy vẫn ngủ rất say không nhúc nhích.

Sau khi ra khỏi siêu thị, bọn họ trở về nhà, vào phòng, cô còn chưa được ăn miếng kem nào đã bị anh ăn trước. Cô và kem cùng nhau hòa tan trong đôi môi và tình yêu của anh, cô cảm thấy được sự thỏa mãn hơn là khi ăn kem.

Cô không biết bọn họ đã triền miên bao lâu trên giường, cô chỉ biết sau đó cô nằm mê mệt trên giường ngay cả anh ấy thức dậy nấu mì cho mẹ lúc nào cô cũng không biết.

Lần nữa tỉnh lại là lúc anh ấy đút cho cô một bát canh. Sau đó, anh ấy lại giúp cô giải nhiệt trên giường...

Tôn Gia Nhạc bụm má, cô cảm thấy những ngày này đúng là túng dục quá độ! Ai biết Quan Chính Bình bình thường lạnh lùng đến vậy mà đến lúc này lại như mưa bom bão đạn vậy.

Hơn nữa cả kho đạn này chỉ cho mình cô được đốt!

Tôn Gia Nhạc cười thì thấy quai hàm của mình cũng đang ê ẩm, cô nở nụ cười mà khóe mắt cũng chảy ra một giọt nước mắt nhưng cô vẫn muốn cười.

Dù sao thì cô cũng kp là người phụ nữ đầu tiên khóc vì hạnh phúc.

Ùng ục. Bụng của cô lại kêu lên.

Ùng ục ùng ục. Bụng của cô lại nhắc nhở cô những chuyện vui vẻ này phải tìm đồ ăn để chúc mừng mới được!

Tôn Gia Nhạc động thân thì thấy cánh tay của anh càng ôm chặt hơn. Cô cần thận lấy một cái gối chậm rãi thay thế bản thân mình, cuối cùng cũng có thể thoát thân mà không làm anh ấy tỉnh lại.

Mỳ ăn liền, ta tới đây!

Tôn Gia Nhạc nhẹ nhàng chuồn khỏi phòng, đi xuống cầu thang, đi qua phòng khách, chui vào phòng bếp ——

Móa!

Có một bóng người màu trắng đang nấp dưới chiếc đèn hình chóp trong bếp.

"Mẹ!" Tôn Gia Nhạc buột miệng nói.

Cạch cạch, đôi đũa trong tay Quan Trần Như ý.

"Mẹ, sao mẹ lại trốn ở đây ăn mì ăn liền?" Tôn Gia Nhạc đi đến bên cạnh bà bà, cô nhặt đôi đũa lên cho bà sau đó hít một hơi: "Thơm quá thơm quá."

"Mẹ nghĩ nửa đêm sẽ không có ai đến phòng bếp." Quan Trần Như Ý chột dạ cười khan, nuốt ngụm nước miếng.

"Không ngờ lại gặp nàng dâu nửa đêm đi kiếm ăn." Tôn Gia Nhạc lấy một đôi đũa khác thay bà bà sau đó ngồi xuống bên cạnh.

"Chính Bình làm con mệt mỏi rồi." Quan Trần Như Ý không nhịn được mà cà khịa cô.

"Mẹ!" Tôn Gia Nhạc mở to mắt, lỗ tai cũng trở nên đỏ hồng muốn lái sang chuyện khác: "Thì ra mẹ cũng ăn mỳ ăn liền! Cho nên mỳ ăn liền lúc trước con nhìn thấy trong ngăn tủ là mẹ giấu à?"

"Đúng vậy, dù sao cũng có lúc đói bụng mà." Quan Trần Như Ý ho nhẹ hai tiếng, lần này đổi thành bà ngượng ngùng rồi.

"Mẹ, Con biết mỳ ăn liền rất ngon. Tuy bây giờ tình trạng cơ thể của mẹ tốt hơn rồi nhưng mẹ vẫn không nên ăn lung tung thì hơn. Nếu mẹ cảm thấy đói bụng thì mẹ có thể đi tìm cái khác để ăn, nếu không mẹ gọi Chấn Bình dậy chắc chắn anh ấy sẽ vui lòng nấu cho mẹ ăn." Tôn Gia Nhạc nắm lấy bàn tay bà nghiêm túc nói.

Quan Trần Như Ý nhìn đôi mắt quan tâm của con dâu bà hơi chột dạ.

"Mẹ, con phát hiện sắc mặt bây giờ của mẹ tốt hơn buổi sáng nhiều!" Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt của bà bà giống như phát hiện ra ra đại lục mới vậy.

"Mẹ quyết định tuần sau sẽ về Canada nghỉ ngơi, như vậy các con không phải chịu quá nhiều áp lực nữa. Nơi đó không khí tốt, nhiều cây xanh, mẹ ở đó cũng cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều." Quan Trần Như Ý nói. Lily_Carlos.ddlqd

"Mẹ, chúng con không thể để mẹ về một mình như vậy chúng con sẽ rất lo lắng đó. Chính Bình chỉ kém mức trói mẹ đưa đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra hết một lượt thôi đó. Sớm muộn gì anh ấy cũng muốn đưa mẹ đến đó thôi." Tôn Gia Nhạc nhìn bộ dạng kinh hoảng của bà bà mình bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng vẫn vỗ vai an ủi bà ấy: "Mẹ cũng biết tính của anh ấy rồi, cho dù có nhìn thấy mẹ tốt hơn những vẫn phải nhìn kết quả kiểm tra trực tiếp thì mới yên tâm."

"Hay là con đi theo ta lấy kết quả kiểm tra đi?" Quan Trần Như Ý cầm lấy tay nàng hỏi dò.

"Tại sao lại không cho Chính Bình đi cùng chứ? Mẹ không biết nếu mẹ không cho anh ấy đi theo anh ấy sẽ tự trách bản thân sao? Anh ấy sẽ cho rằng trước kia anh ấy mài mê với công việc nên mới bỏ quên mẹ, vậy nên bây giờ mẹ mới không cho anh ấy đi cùng." Đôi mắt cô đỏ lên nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Mẹ không phải vì lý do đó mà không muốn Chính Bình đi cùng. Nhưng neus mẹ nói nguyên nhân cho con biết thì con phải hứa sẽ không nói cho Chính Bình biết có được không?"

Tôn Gia Nhạc lo lắng nhìn Quan Trần Như Ý, cô cau mày nắm chặt tay bà.

"Mẹ, nếu chuyện mẹ nói làm cho anh ấy thương tâm khổ sở thì con không đảm bảo đâu." Cô nói.

Quan Trần Như Ý lắc đầu, hít sâu một hơi nói nhỏ vào tai cô: "Mẹ không muốn để nó đưa đi vì —— mẹ căn bản không mắc bệnh ung thư."

Tôn Gia Nhạc khẽ run rẩy sau đó ngã ngồi xuống đất.

"Có đau hay không?" Quan Trần Như Ý vội vàng đỡ Tôn Gia Nhạc dậy.

"Mẹ... mẹ nói... mẹ không hề bị ung thư?" Tôn Gia Nhạc nắm tay bà dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn bà.

"Không sai, đó là biện pháp mẹ lừa Chính Bình nhanh chóng kết hôn mà thôi." Quan Trần Như Ý đau lòng nói.

"Vậy... vậy chuyện phía bệnh viện là như thế nào, rõ ràng mẹ từng nằm viện còn làm cả đống kiểm tra nữa!" Cô mở to mắt không tin được nhìn bà.

"Mẹ bảo người sắp xếp kiểm tra bí mật." Quan Trần Như Ý cúi đầu lúng túng cười.

"Khó trách lúc mẹ đi bệnh viện chỉ có Ngô quản gia ở bên, khó trách mẹ không để bác sĩ tự nói kết quả cho Chính Bình. Sau đó mẹ xem những sách chữa ung thư còn dừng bút huỳnh quang tô lên là vì..." Lily_Carlos.ddlqd

"Tham khảo chứng bệnh của người khác thì mẹ mới có thể diễn đau như người ta chứ." Quan Trần Như Ý nhỏ giọng nói.

"Trời ạ." Tôn Gia Nhạc ôm đầu suy nghĩ thì thấy quả nhiên trước kia có những chỗ không hợp lý thật.

Ví dụ như trước mặt người khác bà bà luôn tỏ ra mình không bị gì hết, nhưng chỉ cần ở chung với bọn họ là bà bà sẽ biểu hiện mình đang rất không thoải mái. Vả lại khi bà bà phát bệnh khuôn mặt sẽ trắng bệch nhưng đôi môi lại đỏ thắm, thậm chí thân thể vẫn luôn ấm áp.

Có lẽ do thời gian chung đυ.ng giữa cô và bà bà quá ngắn, Chính Bình lại không phải luôn ở bên cạnh bà bà cho nên không ai nhìn ra manh mối.

"Vậy tại sao mẹ ngày càng gầy đi như vậy? Sắc mặt còn không tốt nữa?" Tôn Gia Nhạc hỏi.

"Mẹ giảm cân, một ngày chỉ ăn một bữa. Sau đó, Ngô quản gia kiếm một bộ phấn lót màu đó cho mẹ." Quan Trần Như Ý ngượng ngùng đỏ mặt.

"Hóa trang!" Tôn Gia Nhạc vỗ lên trán một cái hiểu ra nói: "Đúng rồi, vậy mà con không nghĩ đến!"

Nếu như Chính Bình biết chuyện này... Tôn Gia Nhạc cảm giác đầu óc choáng váng, cô đã đói đến mức không muốn suy nghĩ gì nữa: "Bây giờ con cần một bát mỳ ăn liền để bổ xung năng lượng." Lily_Carlos.ddlqd

"Mỳ ăn liền chỉ có một bát." Quan Trần Như Ý chia mỳ ăn liền ra một cái bát con khác: "Chia cho con một nửa đó."

"Con cám ơn." Tôn Gia Nhạc nhận lấy mỳ ăn liền nhanh chóng ăn xong, sau đó cô bóc gói khoai tây chiên ta tiếp tục bổ xung năng lượng. Dĩ nhiên là cô cũng chia cho Quan Trần Như Ý một chút.

Sau khi bổ xung năng lượng đầy đủ Tôn Gia Nhạc cầm lấy tay bà bà, chân mày nhăn lại như một ngọn núi nhỏ.

"Mẹ —— con thật sự rất vui vẻ vì mẹ không hề bị bệnh. Nhưng mẹ có biết mấy ngày này Chính Bình khổ sở như thế nào không? Anh ấy tự tránh bản thân vì không ở cạnh mẹ thật nhiều, nhiều lúc anh ấy tự trách còn muốn tự đánh mình mấy cái..." Khi nghĩ đến dáng vẻ khó chịu của anh ấy cô lại cảm thấy rất đau lòng.

"Mẹ thừa nhận cách làm của mẹ có chút cực đoan. Nhưng nếu mẹ không làm vậy thì làm sao nó có thể kiếm một người vợ về chứ? Mẹ tình nguyện để nó chịu nỗi đau ngắn này cũng không muốn cho đến khi mẹ chết nó vẫn cô đơn không có ai bên cạnh nó, như vậy thì dù mẹ có chết cũng không nhắm mắt được." Quan Trần Như Ý kích động lại gần Tôn Gia Nhạc: "Con thành thật nói cho mẹ nghe, với sự hiểu biết của con về nó thì có phải đến khi mẹ chết rồi nó vẫn còn ở một mình không?"

Đôi môi của Tôn Gia Nhạc mấp máy định mở miệng ra mấy lần nhưng buộc phải thừa nhận: "Lấy cái cá tính đọc lai độc vãng của anh ấy thì có chín mươi chín phần trăm anh ấy sẽ sống độc thân cả đời."

"Cho nên, mẹ không cho là quyết định của mẹ có gì sai cả, con xem từ sau khi cưới con bản thân Chính Bình cũng thay đổi đấy thôi." Quan Trần Như Ý nói.

"Mẹ —— nhưng cách làm của mẹ vẫn rất cực đoan." Tôn Gia Nhạc lắc đầu, cô cảm thấy anh ấy không biết gì rất đáng thương.

"Cần phải có thủ đoạn trong những thời điểm như thế này. Mẹ hơn 70 tuổi rồi, sắp đến cái tuổi thọ trung bình là 78 rồi, trước khi chết mẹ chỉ có thể ra hạ sách này thôi." Quan Trần Như Ý dõng dạc nói.

"Mẹ định giấu diếm bao lâu?"

"Mẹ định trở về Canada thuận tiện đưa con theo sau đó thương lượng chuyện này. Con làm điện ảnh nên nhất định trí tưởng tượng của con rất phong phú." Quan Trần Như Ý ngoan ngoãn nói: "Bây giờ mẹ rất cần một lý do thoát thân."

"Mẹ, mẹ sai lầm rồi. Trí tưởng tượng của mẹ còn hơn con rất nhiều đó. Bây giờ con cũng không biết làm sao!" Tôn Gia Nhạc khổ não ôm lấy đầu rêи ɾỉ một tiếng: "Với tính cách cứng rắn của Chính Bình một khi đã tức giận có thể không bao giờ..."

"Không liên lạc với mẹ nữa?" Quan Trần Như Ý miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hai vai cũng rụt vào khuôn mặt cũng giống như đang bị bệnh: "Không sao, chỉ cần mẹ biết sau này nó có con ở bên cạnh làm bạn thì cho dù không liên lạc với mẹ nữa cũng không sao..."

"Không được, chúng ta đánh bậy đánh bạn mới đi đến bước này, thứ chúng ta muốn là cả nhà đoàn viên vui vẻ!" Tôn Gia Nhạc đột nhiên ngẩng đầu nói như thể chém đinh chặt sắt: "Không sao, chúng ta cùng nghĩ biện pháp."

"Con trách mẹ sao?" Quan Trần Như Ý kéo tay cô lo lắng hỏi.

"Con biết thân thể mẹ khỏe mạnh không bệnh tật gì con vui còn không được." Tôn Gia Nhạc ôm bà một cái: "Hơn nữa nếu như không nhờ chiêu này của mẹ con và Chính Bình sẽ không có hạnh phúc như bây giờ." Lily_Carlos.ddlqd

"Đứa bé ngoan, mẹ biết là con sẽ hiểu mà." Vành mắt Quan Trần Như Ý hồng lên ôm lấy cô.

"Mẹ..."