Editor: Linh Phan
Anh đang làm cái gì! Thân thể anh cứng đờ, theo bản năng muốn lui về phía sau, lại đột nhiên phát hiện cô vậy mà đã hô hấp đều đặn, dường như thật sự đã ngủ thϊếp đi trong vòng một phút..
Hai mắt của anh không cần che giấu cảm xúc nữa, vì vậy không chút kiêng kỵ chăm chú nhìn cô.
Lông mi dài che đi đôi mắt biết nói, nhưng trong lòng anh, trong đầu anh vẫn hiện lên ánh mắt linh động ấm áp của cô, nghĩ đến khi anh lòng dạ rối bời, nghĩ đến khi anh chỉ có thể có một kết luận -Tại sao hai người không thể kịch giả tình thật?
Nếu như thứ cô cần chính là một bờ vai vững chãi, anh có. Anh cho rằng mình thiếu hụt tình cảm nóng bỏng, khi ở trước mặt cô quả thực là cuồn cuộn không dứt.
Tôn Gia Nhạc khiến tim anh đập nhanh hơn, hơn nữa bọn họ có thể dùng cuộc hôn nhân vốn định sẵn sẽ chia cắt để thử nghiệm liệu hai người có thích hợp với nhau hay không. Còn có thời cơ nào tốt hơn lúc này để hai người gần gũi?
Anh không phải loại người mà cơ hội đưa tới cửa còn không biết nắm chặt.
Quan Chính Bình cúi đầu cười một tiếng, cúi đầu ấn lên trán cô nụ hôn hứa hẹn.
Một phần hứa hẹn càng khiến anh yên tâm hơn so với hiệp ước mà hai người đã cùng nhau kí tên dưới sự chứng kiến của luật sư.
Trời tối, ở trong phòng ăn nhà họ Quan, Quan Chính Bình nhìn Tôn Gia Nhạc bên cạnh mẹ mình, hoài nghi kiếp trước cô và mẹ anh chính là mẹ con.
"Mẹ Quan, cố thêm một chút, ăn thêm một chút đi..., đây chính là lần đầu tiên trong đời con xuống bếp đấy!" Tôn Gia Nhạc vừa thấy bát mẹ Quan trống không, lập tức thêm vào hai cái bánh sủi cảo.
"Xuống bếp? Không phải em chỉ bỏ bánh sủi cảo vào trong nồi sao?" Quan Chính Bình nhíu mày nhìn cô, cho rằng cô thật sự quá yêu diễn.
Cô nhóc này quả thật không biệt chút gì về nấu nướng, lúc thả bánh sủi cảo giống như loạn thạch ném chim, "tõm tõm tõm", ném thẳng vào trong nước sôi, sau đó nhanh chóng chạy đông chạy tây oa oa kêu to, chọc cho mẹ anh lớn tiếng cười, giống như Quan Trần Như Ý luôn thích náo nhiệt ngày trước.
"Anh kỳ thị nấu nước sủi cảo nha, như vậy cũng là xuống bếp mà." Tôn Gia Nhạc xoay người, đánh vào tay anh: "Anh còn ý kiến nữa, lần tới em không làm cho anh ăn."
"Không phiềm em lo lắng, anh sẽ tự mình nấu, anh còn có thể làm bánh sủi cảo." Quan Chính Bình nói.
"Mẹ Quan, mẹ xem đi!" Tôn Gia Nhạc phồng má, lại dựa vào người mẹ Quan làm nũng: "Anh ấy cứ như cái cọc gỗ, một chút tình thú cũng không hiểu."
"Em không cần xuống bếp, nếu em muốn ăn, lúc nào anh cũng có thể nấu cho em ăn." Quan Chính Bình bật thốt lên nói.
"Thế này còn nói được." Tôn Gia Nhạc nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, vọt tới trước mặt anh ôm anh một cái.
Quan Chính Bình ôm cô, lại không nỡ buông ra. Có cô gái nhỏ này ở đây, không khí trong nhà ấm áp khiến anh hi vọng buổi tối này sẽ không kết thúc.
Cô lanh lợi thông tuệ, biết xem sắc mặt người khác, biết mẹ anh thích náo nhiệt, liền coi bà như bạn bè mà nói chuyện trời đất, tư thái làm nũng y hệt một cô bé, cũng không khiến người ta cảm thấy cô không biết lớn nhỏ.
"Này, anh nhìn gì vậy?" Tôn Gia Nhạc ngẩng đầu, không ngờ lại đón nhận ánh nhìn chăm chú của anh.
Ánh mắt của anh chuyên chú như thế, chuyên chú đến mức cô có cảm tưởng như mình là duy nhất trong lòng anh. Cô nuốt một ngụm nước miếng, lỗ tai bắt đầu nóng lên.
"Đậu hũ Ma Bà, cơm cà ri, đùi gà nướng, đậu xào, làm cũng không tệ lắm." Anh nhéo lỗ tai ửng đỏ của cô, đầu ngón tay thuận thế xoa nhẹ mạch đập trên cổ cô.
Cảm thấy mạch đập của cô giống như vừa mới chạy maraton, ý cười trong mắt anh càng sâu ...
Rất tốt, xem ra cô cũng có cảm giác với anh.
Tôn Gia Nhạc bị con ngươi đen nhánh của anh khoá lại, trong thời gian ngắn quên đi hô hấp, cho đến khi nghẹ thấy tiếng cười của mẹ Quan cô mới lấy lại được tinh thần.
"Ha ha ha, không ngờ con trai đầu gỗ của mẹ cũng sẽ nhìn bà xã đến ngây ngốc."
"Mẹ Quan ..." Tôn Gia Nhạc xoay người, trở lại bên cạnh mẹ Quan: "Sự nghiệp của anh ấy rất phát triển là giả đúng không? Thật ra, công ty của anh ấy làm ăn rất không tốt, đúng không? Nếu không thì sao anh ấy có nhiều thời gian nấu nướng, luyện tay nghề như vậy!"
Quan Trần Như Ý bị Tôn Gia Nhạc đùa vui vẻ, cười đáp nói không ra lời, chỉ chỉ Quan Chính Bình muốn anh tự mình trả lời.
"Anh học ở nước ngoài hai năm, bánh mì các loại anh ăn không quen, cho nên học được làm một số món đơn giản." Quan Chính Bình nói.
"Không sai, tài nấu nướng của nó mạnh hơn mẹ nhiều. Lúc mẹ trở lại Đài Loan, mỗi tuần nó có thể xuống bếp hai, ba lần làm đồ ăn cho mẹ." Quan Trần Như Ý cười nói.
"Mẹ ơi..." Tôn Gia Nhạc nhảy đến trước mặt Quan Chính Bình, không thể tin quan sát anh từ trên xuống dưới một lần.
"Loại đàn ông sự nghiệp thành công thêm nấu ăn giỏi, bộ dáng cực tốt, có đầu óc, lại hiếu thuận săn sóc như anh sao đến bây giờ vẫn còn độc thân? Là ánh mắt của anh có vấn đề hay là những người khác có vấn đề?"
Quan Chính Bình có chút lâng lâng, đôi môi cũng không tự giác cong lên.
"Anh không gặp được người mà khi ở bên cạnh nhau có thể thoải mái." Anh ôm vai cô kéo lại gần người mình.
"Đúng vậy đó, lúc trước giúp nó đi xem mắt, nó luôn nghiêm mặt, vừa nói mấy câu đã bỏ chạy làm việc. Hại mẹ cũng xấu hổ." Quan Trần Như Ý cười nhìn con trai một cái: "Không nghĩ tới bây giờ bây giờ lại là một bộ không thể rời khỏi con, có thể thấy được nó yêu con rất nhiều."
Tôn Gia Nhạc cũng nhìn mắt Quan Chính Bình, thấy anh vậy mà lại gật đầu, cô ôm mặt, chợt cảm thấy ngượng ngùng.
Aizz, biết rõ anh là đang diễn kịch, nhưng cô có "tạp niệm" với anh, thật sự rất khó để không suy nghĩ linh tinh.
Quan Trần Như Ý vợ chồng son bốn mắt nhìn nhau, trong lòng vui vẻ, nghĩ tới nên để cho hai người có thời gian thân mật.
"Ai da, nói chuyện quên luôn mệt mỏi. Nhưng mà vẫn nên đi nghỉ thôi." Quan Trần Như Ý cau mày, thân thể khẽ run, nhắm mắt lại.
"Con đỡ mẹ trở về phòng nghỉ ngơi." Quan Chính Bình bước lên trước đỡ mẹ dậy, Tôn Gia Nhạc cũng nhanh chóng theo sát.
Quan Trần Như Ý nhìn bọn họ, hốc mắt đột nhiên đỏ: "Cho dù bây giờ mẹ rời đi thì cuộc đời này cũng không còn gì hối tiếc."
"Mẹ! Đừng nói những lời này!" Anh lớn tiếng trách móc.
"Đúng vậy, bây giờ khí sắc của mẹ cũng không kém, có nghĩa kỳ tích đang xuất hiện." Tôn Gia Nhạc ôm tay mẹ Quan, vội vàng nói.
"Không sai, mẹ cũng tin tưởng kỳ tích sẽ xuất hiện, hi vọng hai đứa cũng sẽ tin tưởng..." Quan Trần Như Ý nói.
"Đương nhiên bọn con tin tưởng." Tôn Gia Nhạc ôm chặt lấy cánh tay bà, nói: "Ngày mai mẹ phải hội chẩn đúng không? Con và Chính Bình đi cũng mẹ."
"Không cần, lão Ngô đi với mẹ là được." Quan Trần Như Ý liền vội vàng lắc đầu nói.
"Vì sao vẫn luôn không cho bọn con đi cùng mẹ?" Quan Chính đẩy kính, híp mắt nhìn mẹ.
"Bởi vì phản ứng của hai đứa sẽ khiến mẹ căng thẳng thần kinh, tăng huyết áp." Quan Trần Như Ý đúng lý hợp tình nói, đột nhiên sụt vai, xoa chân mày, mệt mỏi nói: "Được rồi, mẹ muốn trở về phòng nhanh chóng nghỉ ngơi. Nếu hai đứa nói chuyện muộn quá, Gia Nhạc ngủ lại ở đây đi, nhanh nhanh để mẹ ôm cháu."
Mặt Tôn Gia Nhạc vụt đỏ, không biết đối mặt như thế nào, không thể làm gì khác đành ngượng ngùng chạy tới phía sau Quan Chính Bình.
"Mẹ, mẹ đừng khiến cô ấy áp lực." Quan Chính Bình nhướng mày, lo lắng sẽ dọa chạy Tôn Gia Nhạc.
"Mẹ không phải có ý đó." Quan Trần Như Ý gấp gáp kéo tay Tôn Gia Nhạc: "Gia Nhạc, con biết mẹ không phải muốn ép con..."
Tôn Gia Nhạc cảm thấy mẹ Quan nắm chặt tay mình, sức lực còn lớn hơn cô, bàn tay còn ấm áp hơn tay cô, cô lập tức vui vẻ nghĩ rằng tình trạng cơ thể mẹ Quan thật sự đã thay đổi tốt hơn, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này?
"Mẹ Quan, con không sao mà..., con chỉ không nghĩ đến mẹ vậy mà còn thoáng hơn con." Tôn Gia Nhạc cười ôm tay mẹ Quan: "Con đưa mẹ về phòng."
"Được." Quan Trần Như Ý gật đầu, dựa người vào Tôn Gia Nhạc, để cô dìu mình về phòng.
Sau khi hai người rời khỏi phòng ăn, Quan Chính Bình chậm rãi đi vào phòng khách.
Trong phòng khách lúc này không có một bóng người, hô hấp của anh yên tĩnh hệt như là thời gian cũng đã ngừng lại, chợt cực kì không quen sự yên tĩnh này.
Ngực anh bỗng cứng lại, giống như nhìn thấy thế giới trước đây của mình...
Sau khi ba qua đời, anh vì gánh lấy nợ nần, nhìn thấu nhân gian nóng lạnh. Từ đó về sau, không lại bày tỏ tình cảm với người khác, anh sống trong sự nghiệp do chính mình thành lập, ngoài công việc, cuộc sống không còn gì đáng để ý.
Nếu không phải lần này mẹ bệnh nặng, nếu không phải Tôn Gia Nhạc bước vào sinh mệnh của anh, anh sẽ giống như một cỗ máy sống nốt quãng đời còn lại rồi chết đi.
Quan Chính Bình đột nhiên rùng mình một cái, hai vai bởi vì không muốn mất đi mà không tự chủ được co lại.
Anh chỉ hi vọng thời gian tốt đẹp bây giờ, có thể tiếp tục kéo dài. Cho dù có muốn anh dùng tất cả sự nghiệp để trao đổi, anh cũng không hối hận!