Trọng Sinh 90: Sự Ngọt Ngào Của Quân Tẩu

Chương 37: Anh Nuôi Em!

Trong điện thoại, anh nói với giọng điệu bảo vệ.

Diệp Kiều cảm thấy ngọt ngào trong lòng, không khỏi đùa anh: “Đúng đấy, người nhà họ Diệp bắt nạt em!”

Nghe giọng nói uất ức của cô nhóc, Lục Bắc Kiêu siết chặt điếu thuốc, tức giận hỏi: “Ai bắt nạt em?”

Cái giọng điệu này là muốn gϊếŧ người đấy à!

Sao Diệp Kiều không nghe ra sự phẫn nộ của anh được chứ, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của anh lúc này. Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước anh cũng rất bao che cho cô, cho dù cô có phạm lỗi, phàm là ai bắt nạt cô, cho dù mắng cô, anh cũng sẽ không để yên.

Cô còn nhớ rõ có một lần vì Thẩm Hi Xuyên mà cô bị anh họ của mình là Diệp Thành mắng cho một trận, anh ra mặt ngay.

“Diệp Thành, cậu con mẹ nó đủ rồi đấy, vợ tôi không cần cậu khoa tay múa chân!”

“Má! Lục Bắc Kiêu cậu bị mù à, ông đây đang dạy dỗ cái thứ không biết phải trái này giúp cậu đấy!”. Diệp Thành quả thật ngu người.

Sau đó, bọn họ còn đánh nhau.

Nhớ lại, khóe mắt cô ươn ướt, nhưng mà lại nở nụ cười rất nhanh: “Anh Kiêu! Em đùa anh thôi, ai dám bắt nạt em! Em có ông nội làm chỗ dựa đấy! Sáu năm rồi không về quê, về thăm hỏi cha mẹ nuôi, anh chị, còn có những người bạn thuở nhỏ nữa!”

“…”

Nhóc con! Dám đùa anh!

“Nếu em thật sự bị người nhà họ Diệp bắt nạt, anh sẽ làm gì?”. Cô vội vàng cười hỏi.

“Rời khỏi nhà họ Diệp, anh nuôi em!”. Anh không chút suy nghĩ mà trả lời, giọng điệu kiên định như đá.

Anh nuôi em!

Nghe còn êm tai hơn là “anh yêu em”, không khỏi nghĩ đến lời thoại trong phim của Tinh Gia.

Bất kể kiếp trước hay là kiếp này, duyên phận của bọn họ dường như đã được quyết định từ lâu rồi. Cô mới sống lại, “quen biết” anh chưa đến vài ngày đã có tình cảm.

“Thế thì em thật sự muốn bị bọn họ bắt nạt đấy!”. Cô ngọt ngào nói.

“Anh không đùa với em!”. Đầu bên kia điện thoại, anh nghiêm túc nói, tưởng rằng cô lại đang nói đùa.

Nhớ lại những lời tâm tình không chút e lệ nào của cô, sao anh có thể không nghi ngờ là cô đang đùa giỡn với anh chứ.

Nhưng, sao anh phải sợ?!

Nếu thật sự là đùa, anh cũng tự tin khiến cô chìm đắm vào đó!

“Anh Kiều, em cũng nghiêm túc! Anh đừng nóng giận! Đúng rồi, trong quân ngũ quản rất nghiêm nhỉ, đêm hôm khuya khoắc, anh đi đâu gọi điện thoại đấy?”. Cô vội vã trấn an, nói sang chuyện khác, cô cũng rất tò mò.

Kiếp trước vào thời gian này, cô chỉ biết là “đại ma vương” sát bên nhà cũng tham gia quân ngũ, nào có biết anh là bộ đội đặc chủng đâu, lại càng không biết anh tham gia quân ngũ ở đâu. Lúc thật sự qua lại với anh, cô mới biết được một chút chuyện, cụ thể anh thực hiện nhiệm vụ gì, cô hoàn toàn không biết.

Đều đã ký hiệp nghị bảo mật.

Ngay cả kiếp trước vào cái ngày cô chết, Hứa Nghị cũng không nói với cô là cụ thể Lục Bắc Kiêu đã chấp hành nhiệm vụ gì, bị người nào gϊếŧ chết.

Lục Bắc Kiêu cong môi, quản nghiêm? Với anh mà nói, những thứ đó đều không tồn tại!

“Đại đội đặc chủng, phòng làm việc của chính ủy”. Anh thản nhiên nói.

“Phòng làm việc của chính ủy? Anh lén vào à? Không sợ bị bắt à!”. Diệp Kiều giật mình nói. Sao cô có thể không biết quyền uy của chính ủy trong quân đội được chứ, anh đúng là vô pháp vô thiên!

“Bị bắt! Thế thì ba năm nay anh làm lính vô ích quá! Bây giờ anh còn đang hút thuốc của chính ủy cất trong ngăn kéo đây này!”. Anh nhếch môi, cũng không phải thể hiện trước mặt cô để cô yên tâm, khỏi sợ đến mức không dám gửi tin cho anh.

“Đại ca à, anh làm thế, cha anh có biết không?”

Uổng công cô còn lo gửi tin nhắn cho anh mãi sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh, sợ anh bị xử phạt!

“Hơn nửa năm tập trận quân sự, bộ chỉ huy lam quân của lão Lục đã bị anh làm nổ tung rồi”. Lục Bắc Kiều bình tĩnh kể lại một sự thật, cha anh thì thế nào?

“…”. Nhìn đi, trên đời này ai còn có thể quản anh? Ai có thể?!

“Đồng chí, Lục Bắc Kiêu, anh lợi hại như thế, em hơi sợ, tương lai sống qua ngày với anh, không phải em cũng xoay quanh anh sao?”. Diệp Kiều buồn bã nói.