Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma

Chương 22: : Thẳng Thắn

Lúc ăn cơm, Cao Dung đến đây nói là Lý Diên Tư có chuyện cần truyền đạt. Tiêu Đạc lập tức buông bát đũa xuống, đứng dậy ra ngoài.

Cao Dung cúi người nói: "Lý đại nhân nói, vốn dĩ mấy con chiến mã đã hơi già yếu hết rồi, đến lúc đổi một vài con, hỏi lúc nào Quân sử có thời gian rảnh cùng hắn đi chuồng ngựa vùng ngoại ô xem thử."

"Không phải Chương Đức Uy đã trở về rồi sao? Hắn và Chương Đức Uy xử lý không được việc này à?" Tiêu Đạc nhíu mày hỏi.

Cao Dung cười xấu hổ: "Quân sử có chỗ không biết, Binh mã sử vừa trở về đã bảo Ngụy đô đầu phải xử lý chuyện mấy con chiến mã già kia, làm Ngụy đô đầu tức đến đỏ mắt. Lúc này hai người không nói với nhau lời nào, Lý đại nhân mới hy vọng Quân sử ra mặt, hai người bọn họ mới có thể hòa thuận lại."

Mặt Tiêu Đạc lộ vẻ không vui, Cao Dung vội vàng nói thêm: "Lý đại nhân còn nói, chuồng ngựa bên kia tầm nhịn khoáng đạt, không khí cũng tốt. . . Hay là, Quân sử có thể mang phu nhân ra ngoài một chút?"

Tiêu Đạc trầm ngâm suy nghĩ, nói: "Đợi hai ngày nữa đi. Chờ mẫu thân tốt hơn một chút."

"Vâng.Vậy tiểu nhân đi trả lời Lý đại nhân luôn." Cao Dung xoay người, thở dài một hơi. Nghĩ thầm Lý đại nhân quả nhiên lợi hại. Mắt thấy Quân sử muốn trở mặt, liền nói một câu như vậy, lại đảo ngược bầu không khí. Nếu không, làm sao ai cũng nói Lý đại nhân là con giun trong bụng Quân sử chứ?

Tiêu Đạc trở lại trong phòng, Vi Nhiễm ngừng đũa đang đợi hắn, chờ hắn trở lại ngồi xuống bàn mới nâng bát lên ăn tiếp. Trước kia, Tiêu Đạc ăn cơm một mình, sinh hoạt hàng ngày đều là Chu ma ma chăm lo, chưa từng quan tâm. Nhưng sau khi sống cùng với nàng mới phát hiện, ăn cơm có người làm bạn cũng là một loại lạc thú.

Hắn mở miệng nói: "Mấy ngày nữa ta muốn tới chuồng ngựa vùng ngoại ô. Có thể mất khoảng hai ba ngày mới trở về."

Vi Nhiễm không biết vì sao Tiêu Đạc đột nhiên lại báo với mình hành tung của hắn, chỉ đáp: "Quân sử ở bên ngoài phải chú ý bảo trọng thân thể của mình."

Nàng vừa nói xong, lại nghe Tiêu Đạc hỏi: "Ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Vi Nhiễm không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, lập tức ngẩn người. Thời đại này mặc dù không có nghiêm khắc chuyện nam nữ chung phòng, cũng không có quy định nữ tử bước vào cửa chính không được ra khỏi cửa phụ một bước như vậy, nhưng mà lúc hắn bận công vụ còn mang theo mình dù sao vẫn không thích hợp thì phải? Thật ra Vi Nhiễm cũng muốn ra ngoài thăm thú một chút, nhưng lại không muốn gây phiền phức cho Tiêu Đạc, chỉ ôn nhu nói: "Đa tạ ý tốt của Quân sử, chẳng qua chắc hẳn có nhiều bất tiện, ta vẫn không đi thì hơn."

Tiêu Đạc tự rót rượu cho mình: "Sẽ không. Để tú nương làm gấp cho ngươi một bộ nam trang, làm xong chúng ta sẽ đi."

Nếu Tiêu Đạc đã nói như vậy, Vi Nhiễm tất nhiên là ngoan ngoãn đồng ý. Trong nội tâm nàng vẫn có một chút mong đợi. Dù sao sau khi tới Nghiệp Đô, ngoại trừ lần đó ra ngoài đi tìm Cố Thận Chi ra, nàng vẫn luôn ở tòa viện nho nhỏ này, quả thực ngẩn đến có phần nhàm chán.

Tiêu Đạc vừa uống rượu vừa liếc trộm Vi Nhiễm, nhìn cái vẻ mặt này chắc là vui vẻ nhỉ?

Trong lúc lơ đãng Vi Nhiễm nhìn cổ tay Tiêu Đạc một cái. Chẳng biết tại sao, hắn vẫn mang theo thảo kết. Nàng muốn mở miệng đòi, nhưng lại có vẻ mình rất keo kiệt, nên thôi thì cứ để hắn đeo. Nhưng ngộ nhỡ có một ngày hắn không cần nữa, tiện tay ném đi thì làm sao đây? Dù hắn không để ý đến cái này, nhưng nàng lại vô cùng quý trọng nó.

Ăn cơm xong, Bắc viện bên kia truyền đến tin tức, nói Sài thị đã tỉnh, muốn gặp Vi Nhiễm.

Vi Nhiễm thật bất ngờ, vội vàng thay quần áo khác, liền muốn đi nơi ở của Sài thị. Vừa bước ra cửa đã thấy Tiêu Đạc đứng ở dưới hiên đưa lưng về phía nàng, lạnh nhạt nói: "Những người khác ở lại, ta và phu nhân cùng đi." Nói xong, đưa một bàn tay đến.

Bàn tay của hắn rất lớn, đầy vết chai lẫn sẹo. So với bề ngoài tuấn lãng của hắn thì đôi tay này thật khác biệt một trời một vực, dường như cho thấy được quá khứ gian khổ và nỗ lực của hắn. Trong ấn tượng, bàn tay của Mạnh Linh Quân cực kỳ trơn bóng xinh đẹp, không có chút vết tích gian nan vất vả nào. Lúc ấy nàng nhất định là choáng váng mới có thể nghĩ hắn là cái gì mà cô nhi nghèo khổ.

Tiêu Đạc thấy Vi Nhiễm bất động, tiến lên tự mình cầm lấy tay của nàng, dắt nàng đi về phía trước.

Vi Nhiễm cứng lại, nhưng không có rút khỏi tay hắn. Đôi tay này mặc dù thô to nhưng lại rất ấm.

Tú Trí cho Dương Nguyệt một ánh mắt vui vẻ, Dương Nguyệt cười cười, trong lòng cũng không nói được là buồn hay vui. Theo lý mà nói, lúc đến Đông Hán đã chuẩn bị tinh thần rằng Tiêu Đạc sẽ lạnh nhạt với Vi Nhiễm, nhưng lúc này Tiêu Đạc không chỉ có không có lạnh nhạt, mà còn có mấy phần để ý, nên không phải chuyện xấu. Có điều, đối với Vi Nhiễm mà nói, gả cho người mình không thích, còn phải sống chung một phòng với hắn, cẩn thận chung đυ.ng lại cũng không phải là chuyện đáng vui vẻ gì.

Vi Nhiễm và Tiêu Đạc đi qua vườn hoa, trên đường bọn hạ nhân hành lễ như thường lệ, nhưng đợi hai người đi qua, lập tức tiến đến dưới hiên giống như chim sẻ nghị luận ầm lên: "Vừa rồi ta không nhìn lầm chứ? Quân sử nắm tay phu nhân sao?"

"Không sai, ta nhìn mấy lần lận!"

"Ghê gớm thật, lúc này mới thành thân bao lâu! Lúc trước vị phu nhân kia, thành thân mấy năm cũng chưa gặp Quân sử vài lần đó chứ?"

"Làm sao bằng nàng được, Cửu Lê Tộc này biết cái vu thuật gì đó đấy! Mê hoặc Quân sử chứ sao."

Những người khác phụ họa rối rít, cảm thấy rất có lý. Nếu không, làm sao giải thích được trong khoảng thời gian này Quân sử lại khác thường đến vậy? Cao Dung đi tới tằng hắng một cái, bọn thị nữ vội vàng đứng ngay ngắn: "Tổng quản."

"Có vẻ rảnh rỗi nhỉ? Tiền lương tháng này đều không muốn nhận?"

Bọn thị nữ thè lưỡi, lập tức tản ra như chim muông, ai cũng bận rộn đi chỗ khác.

***

Phòng Sài thị lớn gấp đôi phòng của Vi Nhiễm, màn trướng trên giường là màu hồng cánh sen hoa văn chìm, tâm sen uốn lượn, bên cạnh giường là giá treo quần áo hình đám mây. Bình phong trước giường là màu mực sơn thủy, ý cảnh cao xa.

Hai bên Đông Tây đều mở cửa sổ, tường phía Đông có đặt một cái sập, trên giường đặt vài cái gối tựa. Bên cạnh đầu hạc đặt mấy bình gốm xanh vẽ hoa sen, trong bình cắm mấy nhánh Hồng Mai. Tường phía Tây đặt thư án, trên bàn thư phòng đều đủ, còn có lư hương và hộp thơm.

Sài thị nằm ở trên giường, Thu Vân tiến lên nói Vi Nhiễm và Tiêu Đạc đã đến, bà nhắm mắt lại nói: "Để bọn họ lại đây ngồi đi, dâng trà."

Tiêu Đạc ngồi phía bên trái, Vi Nhiễm ngồi bên phải bên cạnh, Thu Vân đỡ Sài thị ngồi xuống, giắt sau lưng bà mấy cái gối mềm, sau đó lui ra. Sắc mặt Sài thị tái nhợt, trên đầu quấn băng, tinh thần còn chưa tốt lắm.

Trước tiên, bà nói với Tiêu Đạc: "Ta chỉ là mời thê tử của con nói mấy câu, con cũng phải theo tới."

Tiêu Đạc bình tĩnh nói: "Chỉ là nghe nói mẫu thân đã tỉnh, nên sốt ruột tới thăm."

Sài thị cười cười, nhìn về tường phía Đông bên kia: "Mậu Tiên, đóa Hồng Mai này ta nhìn có hơi chán, con đến hoa viên hái chút hoa khác giúp ta với."

Tiêu Đạc liền giật mình, đây là quyết tâm muốn tách hắn ra. Có điều từ trước đến nay mẫu thân rất có chừng mực, dù không thích Vi Nhiễm thì cũng sẽ không như Tiết thị, gây ra chuyện không đáng có. Điểm ấy hắn vẫn rất yên tâm. Thế là hắn nghe lời đứng lên, nhanh chân đi ra ngoài.

Đợi hắn đi xa, Sài thị mới nói: "Tính tình Mậu Tiên xưa nay lãnh đạm, không nghĩ tới đối xử với ngươi ngược lại rất khác biệt. Ta cũng không biết nên vui mừng hay lo lắng cho ngươi."

Vi Nhiễm ngước mắt nhìn bà, thấy khuỷu tay Sài thị đặt trên gối mềm sau lưng, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua: "Ta nghe Mậu Tiên nói thần y đêm qua là ngươi giới thiệu, lúc này mới cứu được tính mệnh của ta. Hôm nay gọi ngươi đến, ngoài việc bày tỏ lòng cảm ơn, còn muốn nói với ngươi vài lời thật lòng. Bình thường ta đối đã với ngươi như vậy, cũng không phải là có thành kiến gì với ngươi. Mà là bên trong cái này nhà cao cửa rộng này, ta là chủ mẫu, phải xử lý mọi chuyện cho công bằng. Khắt khe ai hay là gần gũi ai đều sẽ ảnh hưởng đến công bằng của nội viện, ngươi có hiểu không?"

Vi Nhiễm gật đầu. Có lẽ giống như khi còn bé cha chia ba món đồ ăn vặt cho huynh muội bọn họ, phân lượng luôn luôn giống nhau như đúc. Không so đo dài ngắn, vậy nên sống với nhau rất hòa bình.

Sài thị nói tiếp: "Đạo lý giống nhau, Mậu Tiên đối xử tốt với ngươi, như vậy sẽ có nhiều người ghen ghét ngươi. Nhưng tính tình bao che khuyết điểm của hắn bá đạo như thế, người bên ngoài không dám tùy tiện trêu chọc. Chỉ có điều, ngươi nên biết, trong lòng của nó đã có người khác. Nếu có một ngày Mậu Tiên đối xử với ngươi lạnh nhạt, ngươi có nghĩ tới tình cảnh của mình như thế chưa?"

"Có phải giống như giậu đổ bìm leo không ạ?" Vi Nhiễm nhỏ giọng nói.

Sài thị từ ngày đầu tiên thấy Vi Nhiễm mặc tố y đến đây thỉnh an thì đã biết trong lòng cô nương này thấu hiểu mọi chuyện như lưu ly. Nhiều khi bà cảm thấy cô nương này thích hợp với Tiêu Đạc hơn cả Chu Gia Mẫn.

Vi Nhiễm đột nhiên đứng dậy, quỳ gối bên giường Sài thị nói: "Phu nhân, ta biết Quân sử cũng không thương ta, cái vị trí chính thê này cũng không nên thuộc về ta. Nhưng lần này ta ngàn dặm xa xôi đi vào Nghiệp Đô, vì bảo đảm cả tộc Cửu Lê ta bình an. Cho nên để được Quân sử che chở tộc nhân, trước mắt ta chỉ có thể cố gắng ở tại bên cạnh hắn, không lo được chuyện gì khác."

Ánh mắt Sài thị biến đổi thất thường, thật lâu mới thở dài nói: "Ngươi có thể nói cho ta những lời này, ta rất vui mừng. Ngươi và ta cùng là nữ nhân, ta sẽ không làm khó ngươi. Ta có thể nói cho ngươi biết là, Mậu Tiên là đứa trẻ cực kỳ trọng tình trọng nghĩa. Nếu ngươi có thể vào mắt của hắn, có được trái tim của nó, tất nhiên nó sẽ bảo hộ ngươi và tộc nhân của ngươi chu toàn. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta chỉ có một đứa con trai như thế, vô luận con muốn làm gì, không được tổn thương đến nó. Nếu không, ta sẽ không dễ tha thứ cho ngươi."

Vi Nhiễm trịnh trọng hành lễ: "Tạ phu nhân chỉ điểm, Vi Nhiễm ghi nhớ trong lòng."

Sài thị nhìn nàng cười: "Diện mạo rất tốt, tính tình cũng tốt. Ngươi đứng lên đi, về sau vẫn nên gọi ta là mẫu thân đi."

. . .

Khi Tiêu Đạc cầm mấy cành hoa Đào mới bẻ đi vào, đã nhìn thấy Vi Nhiễm và Sài thị nói chuyện hết sức bình thản. Sài thị mang trên mặt ý cười nhàn nhạt, Vi Nhiễm đưa tay ra dấu cái gì, giống như nói đến địa phương thú vị gì đó, hai người đều nở nụ cười.

Bầu không khí rất tốt. Khuôn mặt nhỏ sinh động tươi đẹp như kia, hắn chưa bao giờ thấy qua.

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.[1]

[1]Đây là hai câu trong bài Đào Yêu 1 - Kinh Thi

Dịch nghĩa:

Đào tơ mơn mởn xinh tươi,

Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

(Nguồn: thivien.net)

Hắn nhớ nhũ danh của nàng hình như là Yêu yêu.

Hắn đi qua rút những cành mai kia ra, đổi lại hoa đào tươi mới, quay người hỏi: "Mẫu thân, như thế này được chưa?"

Sài thị nghe vậy nhìn sang, gật đầu một cái: "Được. Hoa đào này, ta thích."

Tiêu Đạc đi qua, nói: "Thân thể mẫu thân vừa mới tốt lên được chút, nói chuyện cũng lâu rồi, chắc hẳn đã mệt mỏi. Con và Vi Nhiễm về trước đây, ngày khác trở lại thăm ngài."

"Cũng tốt." Sài thị phất phất tay: "Các ngươi đi đi."

Từ nơi ở Sài thị đi ra, Tiêu Đạc cố ý đổi sang đi đường tắt ngang qua rừng đào, hoa nở như gấm. Tiêu Đạc ngẩng đầu nhìn nhánh cây nói: "Ngươi ở chỗ này chờ ta một lát." Nói xong, người liền quay người tiến vào rừng đào, biến mất không thấy bóng dáng.

Vi Nhiễm nghe vậy dừng bước, cũng không quan tâm Tiêu Đạc, chỉ nhớ tới lời vừa rồi của Sài thị. Nàng biết ở trước mặt Sài thị, mình phí hết tâm tư giấu diếm còn không bằng nói thật. Lúc trước, Sài thị có thể chọn Tiêu Nghị là ánh mắt và quyết đoán như thế nào. Bây giờ có bà ở Tiêu phủ, nam nhân của Tiêu gia mới có thể yên tâm ở bên ngoài dốc sức làm việc. Cho nên dù ở bên trong cái Tiêu phủ này, Vi Nhiễm thật sự không có ý nghĩa nhưng cũng hy vọng nhận được sự cho phép của Sài thị. Tuy nói tương lai Sài thị đối xử với nàng chưa chắc sẽ có khác biệt, nhưng trải qua buổi nói chuyện hôm nay, nàng đã thỏa mãn.

Một trận gió thổi qua, bên trên đỉnh đầu hoa đào rơi xuống rất nhiều, bay lả tả, thật giống hồng tuyết. Vi Nhiễm giơ tay lên, cánh hoa phấn nộn liền rơi vào lòng bàn tay của nàng, mềm mại đáng yêu. Lúc này, Tiêu Đạc cầm nhánh hoa đi tới, hoa đào rơi xuống đầy đầu đầy người hắn. Nam nhân cương nghị cùng màu hồng cánh hoa, hiện ra sự chênh lệch rõ ràng, có vẻ hơi buồn cười.

Vi Nhiễm nghi hoặc nhìn qua Tiêu Đạc, Tiêu Đạc ở bên trên nhành hoa kia cẩn thận chọn lựa, sau đó lấy xuống một đóa hoa lớn nhất đẹp nhất, nâng tay cài vào trong tóc nàng.

"Có người nào đã nói với ngươi chưa, hoa đào rất xứng với ngươi."