Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 38

Hải Lan mở to hai mắt nhìn, Lăng Việt hắn biết hắn đang cái làm gì không?

Cô có uống rượu, nhưng hắn thì không nha, vậy thì bây giờ hắn phát điên cái gì chứ?

Đầu óc Hải Lan lập tức trống rỗng, ba giây sau, cảm giác được Lăng Việt dùng lưỡi của hắn để phác hoạ môi của Hải Lan, cô lập tức giãy giụa, “Ưm, ưm, buông, ra…”

Vốn dĩ đang ôn nhu lưu luyến, nhưng trong lúc Hải Lan phản kháng, mở miệng nói chuyện, thì hắn lại trở nên mạnh mẽ, nhân cơ hội đó đưa lưỡi vào miệng Hải Lan.

Hải Lan mặt đỏ tai hồng, không đẩy hắn ra được nên vẫn luôn dùng tay đấm lên ngực hắn, bỗng nhiên dùng sức cắn đầu lưỡi của hắn một cái, Lăng Việt lại giống như không cảm nhận được đau đớn, ngược lại càng khơi dậy du͙© vọиɠ của hắn, ôm cô càng chặt, hôn càng sâu.

Hai phút sau, mới kết thúc màn hôn nhau kịch liệt này, lúc môi hai người tách ra, còn mang theo một sợi chỉ bạc cực kỳ ái muội.

“Hải Lan, anh rất nhớ em.” Giọng nói khàn khàn triền miên.

Hơi thở của hai người hoà vào nhau, trở nên nóng bỏng.

Hải Lan hoàn hồn, trực tiếp dùng sức đem người đẩy ra, thở hổn hển.

Lăng Việt lui về phía sau mấy bước, đứng yên, mắt đen như nước, nhìn Hải Lan, cũng bao vây lấy Hải Lan.

“Hải Lan, nếu em muốn hỏi, anh muốn em trả ân cứu mạng là gì, thì đó chính là cho anh một cơ hội.”

Hải Lan nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu cho tỉnh táo.

“Lăng Việt, anh bình tĩnh trước đã, cũng để cho tôi bình tĩnh một chút, được không?” không giống lần đầu tiên, tát hắn một cái rồi rời đi.

Dứt lời, Hải Lan đẩy cửa ra, vào phòng, đóng cửa lại, kế đó lê bước chân nặng nề đi tới mép giường, ngã xuống giường giang hai tay hai chân ra thành hình chữ X, nhìn trần nhà.

Bây giờ Hải Lan không có tức giận, nhưng không phải bởi vì lúc trước Lăng Việt cứu mình, mà là bởi vì bây giờ, cô cũng trầm luân vào đó.

Có cảm giác giống như đã từng quen thuộc, từ rất lâu, làm người ta luyến tiếc không muốn rút lui.

Lòng bàn tay để lên miệng, tựa như độ ấm của Lăng Việt vẫn còn lưu trên đó.

Lần đầu tiên hôn môi, trong đầu cô chợt loé qua hình ảnh, lần thứ hai hôn môi, lại có cảm giác giống như đã từng quen thuộc, ngày thường còn mơ những giấc mơ rất chân thực.

Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?

Trúng tà sao?

Hay là trong thân thể này còn có ký ức của người khác?

Vấn đề không lý giải được.

Bởi vì buổi tối mất ngủ, hơn nữa cho rằng lúc đi Hoàng Khiết sẽ đánh thức cô, cho nên Hải Lan không có đặt báo thức, ngủ một giấc tới hừng đông, chờ đến khi tự mình tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Sau khi tỉnh lại, phát ngốc một lát, sau đó cầm lấy điện thoại, nhìn thời gian trên màn hình, hơi nhíu mày, cho rằng mình nhìn lầm, dụi hai mắt, màn hình điện thoại vẫn hiện thời gian như cũ là 14:09.

Bỗng dưng từ trên giường ngồi dậy, đang muốn gọi điện thoại cho Hoàng Khiết, thì nhớ tới chỗ này không có sóng điện thoại, nên xuống giường, mang dép lê vào, mặc thêm áo khoác, đi ra khỏi phòng.

Mới đi ra ngoài, lập tức phát hiện có chỗ không đúng, ngày thường lúc ban ngày, chỉ cần không ra ngoài thi đấu, thì trong homestay đều là âm thanh nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại lại yên tĩnh tới mức chỉ có tiếng chim hót ở bên ngoài, Hải Lan đi tới trước cửa phòng của Hoàng Khiết, gõ cửa “Hoàng Khiết, cô có ở đó không?”

“Hoàng Khiết?”

Nửa ngày không có người đáp lại.

Người ở đối diện Hải Lan giống như nghe được âm thanh, cũng mở cửa ra.

Hải Lan nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn thấy Lăng Việt ăn mặc chỉnh tề, nhớ tới chuyện đêm qua, không được tự nhiên ho nhẹ hai cái, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía khác.

Nhìn ra Hải Lan không được tự nhiên, Lăng Việt nhàn nhạt nói “Bọn họ đi rồi.”

“Đi rồi?” Hải Lan bỗng dưng nhìn về phía hắn, “Sao lại không gọi tôi?”

“Em tự lái xe tới.” Lăng Việt nhắc nhở cô, nếu không có xe buýt, thì xe cô vẫn còn đậu bên ngoài homestay.

Hải Lan nhíu mày “Vốn dĩ tôi muốn đi theo phía sau bọn họ.” Mệt còn có thể đổi người lái xe, cho nên nói lúc trước cô rảnh rỗi không có việc gì làm, lại tự mình chạy xe đến đây.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Lăng Việt “Vậy sao anh còn chưa đi, anh định lái xe như thế nào?” nói xong còn nhìn tay hắn.

Sắc mặt Lăng Việt không thay đổi, “Xe của anh, do giám đốc Ngưu lái về.”

Hải Lan nhíu mày, xe buýt đi rồi, xe của hắn, giám đốc cũng đã lái trở về, nơi này giao thông không tiện, muốn ra ngoài, thì phải lái xe ra.

Hải Lan nhìn Lăng Việt, “Anh muốn cùng tôi trở về?”

Lăng Việt hơi hơi mỉm cười “Bằng không thì sao?”

Hải Lan: “….”

Hợp tình hợp lý như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự không nhớ hôm qua mình làm chuyện quá đáng với cô?

“Em đói bụng hả, anh xuống dưới nấu mì cho em ăn nha?”

Hải Lan có chút tức giận, lắc đầu “Tôi không đói, anh tự ăn đi.”

Dứt lời, đi trở về phòng mình, mở cửa đi vào, đóng cửa lại.

Lăng Việt nhìn cửa phòng Hải Lan, lắc đầu, cười bất lực, nhưng vẫn đi xuống lầu.

Hải Lan trở về phòng, đá chân giường một cái, bĩu môi, trên mặt lộ ra oán khí, lầm bầm lầu bầu “Tôi đây còn chưa đồng ý cho anh theo đuổi, anh dựa vào cái gì mà thân thiết như vậy?!”

“Nói nhớ tôi? Không phải tôi vẫn luôn ở trước mặt anh sao? Muốn dùng ân cứu mạng để tôi cho anh một cơ hội, anh nghĩ hay quá đó!”.

Như nghĩ ra điều gì đó, trầm ngâm ngồi xuống giường.

Nếu như điện thoại có sóng, Hải Lan thật muốn gọi một cuộc điện thoại cho Tề Duyệt, hỏi ý kiến của cô ấy một chút.

Hải Lan không thích nhất là thiếu nợ, mặc kệ là nợ tiền, hay nợ ân tình, cô cũng đều không thích, nếu như có thiếu, cô cũng sẽ tìm cách tương tự để trả lại.

Nhưng, Lăng Việt lại cứu cô một mạng, nếu nói muốn dùng cách tương tự để trả lại, vậy cô cũng không thể đi cứu hắn một mạng, đúng không? Đừng nói đến việc Lăng Việt sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần hắn là một đại nam nhân, gặp chuyện nguy hiểm, thì có thể tự mình giải quyết được, chờ đến lúc cô cứu thì có chút không thực tế.

Nếu như cho hắn một cơ hội, cộng với ba điều kiện?

Hải Lan cảm thấy cái này rất khả thi, lập tức quyết định sau khi trở lại Khang Thành, bàn bạc với Tề Duyệt một chút xem nên đưa ra ba điều kiện gì.

Suy nghĩ một lát, bụng bỗng nhiên kêu lên ọc ọc, Hải Lan ôm bụng, nhíu mày.

Xong rồi, cô cảm giác được bản thân bị vả mặt rồi, bây giờ cô cảm thấy đói bụng.

Lúc tới đây, bởi vì biết nơi này rất hẻo lánh, cho nên trong vali của Hải Lan, ngoại trừ mấy bộ quần áo, thì toàn bộ đều là đồ ăn, balo cũng vậy, vốn dĩ dư lại rất nhiều, nhưng cho rằng hôm nay phải về, nên đêm qua đã đem ra ngoài cho mọi người hết rồi.

Nhìn cánh cửa, lại nghe tiếng bụng mình kêu, nhíu chặt lại.

Hiện tại cô có hai lựa chọn, một là cốt khí, hai là đồ ăn.

Trong phòng nước miếng cũng không có, Hải Lan nằm trên giường như xác chết khoảng mười phút, cuối cùng vẫn là đói khát chiến thắng ý chí.

Bây giờ Lăng Việt chắc là đã về phòng thu dọn hành lý rồi đúng không?

Nghĩ như vậy, Hải Lan từ trên giường ngồi dậy, đi tới cửa, sau đó dán lỗ tai lên cẩn thận nghe âm thanh bên ngoài, không nghe được âm thanh nào hết, nên cẩn thận mở cửa ra, nhìn hành lang không có một bóng người, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Bởi vì do sàn nhà đã có tuổi, nên dù có đi nhẹ chân cỡ nào, thì cũng sẽ phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, tim Hải Lan cũng nhảy lên theo âm thanh này, vừa nãy cô còn làm ra vẻ mặt đứng đắn nói hắn tự ăn một mình, hiện tại cô lại ra kiếm ăn, nhưng cô không muốn mất mặt trước mặt Lăng Việt.

Lúc đi đến đại sảnh ở lầu một, không có một bóng người, làm Hải Lan nhảy nhót một phen, lén lút đi vào phòng bếp, mới đi đến cửa phòng bếp, thì phía sau truyền đến giọng nói của Lăng Việt “Em xuống đúng lúc lắm, anh vừa mới nấu mì xong.”

Hải Lan thẳng sống lưng, xoay người nhìn về phía hắn, nâng cằm, kiêu căng nói “Tôi lại chưa nói muốn ăn đồ ăn của anh nấu, tôi đây tự mình xuống nấu.”

Nói xong, trong lòng Hải Lan cũng trống rỗng, cô xuống đây, không phải để tìm đồ nấu ăn, cô nghĩ có thể tìm được dưa chuột thì gặm dưa chuột, có thể tìm được cà rốt thì gặm cà rốt.

Lăng Việt giống như nhìn thấu Hải Lan, nhắc nhở “Đồ trong phòng bếp, lúc bọn họ đi đã giúp bà chủ dọn dẹp qua một lần, chỉ còn dư lại mấy xiên thịt ngày hôm qua chưa nướng, đều để trong tủ lạnh, không có đồ chay, cho nên bà chủ đã đi ra ngoài mua rồi, khoảng ba giờ mới có thể trở về, sau ba giờ chúng ta mới có thể rời đi.”

Nghe được không có đồ ăn gì hết, Hải Lan cảm thấy đau dạ dày, nếu không thì cô nấu một chút nước sôi để uống cũng được.

Nhưng…..

Bếp này cô không dám dùng, cô đã nhìn Lăng Việt dùng qua, vặn ga, một tiếng “bang” vang lên, lửa liền bốc lên, lúc cô xem trong lòng đã run sợ rồi, đừng nói đến tự mình dùng.

“Nấu nhiều mì như vậy, nếu anh không ăn, đổ đi không cảm thấy lãng phí sao? Một hồi tôi cho anh ngồi xe của tôi trở về xem như thù lao, anh cảm thấy thế nào?”

Tiền Lăng Việt kiếm được rất nhiều, nhớ tới tô mì buổi tối hôm đó, ngon vô cùng, lúc này đang đói mà nhớ lại, làm nước miếng của Hải Lan ứa ra, sắp tràn ra khỏi miệng, cốt khí và đói bụng, Hải Lan vẫn là thua đói bụng.

“Bỏ đi bỏ đi, đều đã làm rồi, tôi còn có thể kêu anh đem đổ sao?”

Hải Lan, miệng không thành thật làm người ta cảm thấy bất lực, rồi lại cảm thấy đáng yêu.

Ăn mì và dọn dẹp xong, bà chủ Tiểu Hồ cũng đã trở lại, Hải Lan cũng nói với cô ấy thời gian xuất phát.

“Một tuần này náo nhiệt như vậy, đột nhiên quạnh quẽ, tôi thật là có chút không quen.”

“Một mình cô ở chỗ này, không cảm thấy sợ sao?” Hải Lan hỏi cô ấy.

Tiểu Hồ lắc đầu “Nơi này là nơi tôi lớn lên, sao phải sợ chứ? Hơn nữa, ngẫu nhiên cũng sẽ có khách đến đây ở một thời gian.”

Hải Lan gật đầu, như vậy thì tốt hơn một chút.

“Đúng rồi, cô chờ tôi một chút.” Nói, bà chủ Tiểu Hồ đi vào trong quầy, lấy ra một tờ giấy, viết một hồi, sau khi viết xong đưa cho Hải Lan.

Hải Lan sửng sốt, hỏi “Đây là cái gì?”

Bà chủ Tiểu Hồ cười cười, giải thích “Đây là số điện thoại khác của tôi, còn có nơi tôi ở, bởi vì ngày thường người khác muốn đặt phòng thì sẽ báo trước rất lâu, cho nên đôi khi mấy ngày tôi mới vào hòm thư để xem, có thể không nhìn thấy tin nhắn đặt phòng ngay được, nếu lần sau cô muốn đến, lại đột ngột, thì đừng ngại dựa theo số điện thoại này gọi cho tôi, gọi không được cũng có thể trực tiếp đến chỗ này tìm tôi.”

Tuy rằng Hải Lan cảm thấy bản thân sẽ không đến đây nữa, nhưng vẫn nhận lấy, “Lần sau nếu tôi có đến, thì sẽ liên hệ với cô.”

Bà chủ Tiểu Hồ mỉm cười gật đầu.

Hải Lan xoay người lên lầu sắp xếp hành lý, Tiểu Hồ thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Hy vọng có thể giúp được hai người.” Giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Tiểu Hồ nghe được.