Tiểu Mỹ Nhân Nhập Ngũ

Chương 78: Trò chơi Ŧìиɦ ᗪu͙ƈ

Sự va chạm mãnh liệt của cơ thể khiến Phòng Nguyên Cát không che giấu được sự sung sướиɠ. Trên hòn đảo hoang vắng, ngoài tiếng nước biển ào ạt đập vào bờ thì chỉ còn lại tiếng rên la dâʍ ɖu͙© của cậu.

Suýt chút nữa Đoàn Khanh Vân bị tiếng rêи ɾỉ của Phòng Nguyên Cát làm xuất tinh, hắn hôn lên môi cậu để ngăn chặn tiếng la hét kí©ɧ ɖụ© đó lại. Đoàn Khanh Vân tham lam nuốt hết nước bọt đang tứa ra trong miệng Phòng Nguyên Cát, khiến tiếng hét của cậu bị đẩy vào cổ họng.

Toàn thân Phòng Nguyên Cát thả lỏng, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mê man mà Đoàn Khanh Vân mang lại. Cậu dùng tay xoa nắn dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của mình, cảm giác muốn xuất tinh bùng lên mạnh mẽ.

Ánh mắt Đoàn Khanh Vân hừng hực khi nhìn thấy Phòng Nguyên Cát tự tay bóp dươиɠ ѵậŧ của mình. Hắn nắm lấy cổ tay cậu, thì thầm: “Nguyên Cát, tôi giúp cậu xuất tinh.”

Đôi mắt Phòng Nguyên Cát hơi nheo lại, cáu kỉnh: “Cậu làm việc của cậu, tôi làm việc của tôi.”

Đoàn Khanh Vân vẫn kiên trì nói: “Không, tôi cᏂị©Ꮒ cho cậu xuất tinh.”

Phòng Nguyên Cát chưa kịp trả treo đã bị Đoàn Khanh Vân xoay người lại, hướng mặt cậu ra phía biển. Hai tay Đoàn Khanh Vân ở phía sau bế bổng Phòng Nguyên Cát lên, đặt cậu ngồi lên dươиɠ ѵậŧ của hắn. Phòng Nguyên Cát mất thăng bằng, vội vàng dùng tay trái bám vào người phía sau, đôi chân trắng nõn duỗi ra phía trước, dươиɠ ѵậŧ sưng tấy rung lắc không ngừng.

Đoàn Khanh Vân ôm chặt eo cậu từ phía sau, hắn dùng hết sức đẩy dươиɠ ѵậŧ của mình lên lỗ âʍ đa͙σ của cậu một cách mạnh mẽ và nhanh chóng.

Tư thế này khiến Phòng Nguyên Cát có một cảm giác vừa xấu hổ vừa phóng đãng. Cậu có cảm giác dươиɠ ѵậŧ cùng âʍ đa͙σ tục tĩu của cậu đang bị hàng tỷ ngôi sao trên bầu trời theo dõi, dươиɠ ѵậŧ của cậu đập lên xuống, đung đưa trong không khí theo từng nhịp dập.

Mặc dù thân hình Phòng Nguyên Cát mảnh mai nhưng lại rất săn chắc. Cặp mông của cậu vô cùng đầy đặn, chắc nịch, tròn trịa không một chút mỡ thừa. Cặp mông trắng nõn đó đang đung đưa trước mắt Đoàn Khanh Vân khiến du͙© vọиɠ trong mắt hắn trào lên như thuỷ triều. Hơi thở của hắn hổn hển, nặng nề phả vào lưng Phòng Nguyên Cát, hắn chỉ muốn dùng hết sức lực đâm thật mạnh dươиɠ ѵậŧ của hắn vào nơi sâu nhất trong người cậu.

Thứ mà Đoàn Khanh Vân muốn độc chiếm bây giờ không chỉ là thân thể của Phòng Nguyên Cát, mà còn là tâm hồn của cậu.

Trước kia vì lo sợ mà hắn đã thờ ơ, lảng tránh Phòng Nguyên Cát, sau đó hắn lại lựa chọn rời đi không lời từ biệt. Bây giờ, được ôm ấp Phòng Nguyên Cát trong tay, được hưởng thủ cảm giác mê người mà cậu mang lại, hắn mới biết thế nào là hối hận, thế nào là tham lam.

Đoàn Khanh Vân thích cơ thể nửa nam nửa nữ của cậu, thích cả cái lỗ ấm áp, ẩm ướt và chặt chẽ, hắn cũng thích cả bộ dạng đanh đá, nhe nanh múa vuốt, miệng lưỡi sắc bén của cậu. Bất kể cậu làm cái gì hắn cũng thích. Những ký ức đã chết từ lâu trong hắn bỗng sống lại, từng ván cờ hắn và Phòng Nguyên Cát chơi, từng ánh hoàng hôn hắn cùng cậu ngắm nhìn, từng ánh mắt cậu lén nhìn hắn trên đường đi học về. Tất cả đều trở nên rõ nét.

Thậm chí Đoàn Khanh Vân còn không hiểu vì sao hắn lại nhớ rõ nhiều chuyện đến thế.

Toàn thân Phòng Nguyên Cát đổ đầy mồ hôi nhễ nhại, bàn tay như búp sen dường như có chút yếu ớt. Đoàn Khanh Vân biết cậu đã mệt nên từ phía sau nắm lấy hai cổ tay cậu, để cho cả cơ thể Phòng Nguyên Cát tựa lên người hắn.

Dươиɠ ѵậŧ to lớn của Đoàn Khanh Vân vẫn liên tục cᏂị©Ꮒ vào trong lỗ âʍ đa͙σ, nơi giao nhau của hai người tràn đầy chất lỏng tục tĩu ướŧ áŧ, mùi thơm của da^ʍ thuỷ bị gió biển thổi tung lên, tất cả đều ùa vào mặt Đoàn Khanh Vân.

Dươиɠ ѵậŧ của Đoàn Khanh Vân bị âʍ đa͙σ se khít của Phòng Nguyên Cát bao bọc, kɧoáı ©ảʍ mê người từ cậu đã chinh phục trái tim hung bạo của hắn. Rõ ràng là hắn đến đây để trừng phạt cậu, để hϊếp da^ʍ cậu nhưng cuối cùng hắn lại là người bị chinh phục.

Dần dần, trong lòng Đoàn Khanh Vân có một loại cảm giác mãnh liệt không thể xóa nhoà, hắn cũng không biết chính xác đó là cái gì. Phảng phất trong đêm đen, Phòng Nguyên Cát như vầng trăng sáng trên bầu trời tối đen như mực, chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể với tới. Cho dù giờ đây hắn ôm cậu vào lòng thì cũng chỉ là ảo ảnh. Hoa trong gương, trăng dưới nước, Phòng Nguyên Cát đã trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn từ bao giờ.

Nhưng Đoàn Khanh Vân chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, mặc kệ là hoa trong gương hay trăng dưới nước, miễn là bây giờ trước mặt hắn, cặp mông tròn trịa của cậu vẫn điên cuồng dập xuống vô cùng chân thực. Đoàn Khanh Vân gạt bỏ hết những suy nghĩ làm hắn phân tâm, dùng dươиɠ ѵậŧ của hắn cᏂị©Ꮒ thật mạnh và nhanh vào âʍ đa͙σ của cậu. Hắn muốn tận dụng khoảng thời gian quý giá này để tự an ủi bản thân mình.