Cả người Địch Hoà Ngọc đổ mồ hôi nhễ nhại, mông và âʍ đa͙σ của Phòng Nguyên Cát thực sự khiến cho cậu ta phát điên.
Địch Hoà Ngọc không khỏi nghĩ đến việc sau này cậu ta cùng Phòng Nguyên Cát làm quân nhân cùng nhau trong mấy năm, cậu ta sẽ nguyện ý cᏂị©Ꮒ cái này tên dâʍ đãиɠ này suốt ngày!
Sau lưng Phòng Nguyên Cát như bị Địch Hoà Ngọc đâm thủng, đầu lưỡi của cậu không tự chủ được mà thò ra khỏi miệng, theo nhịp phía sau thúc tới, khóe miệng há ra khiến nước bọt chảy tràn xuống đệm..
Dươиɠ ѵậŧ của Phòng Nguyên Cát lại
một lần nữa cương cứng lên, mỗi lần Địch Hoà Ngọc thúc tới, cậu đều bắn ra một bãi dâʍ ŧᏂủy̠, bắn nhiều đến mức cậu còn tưởng cậu đã tè dầm.
Kɧoáı ©ảʍ điên cuồng trong lỗ hậu khiến Phòng Nguyên Cát không cách nào khống chế được thân thể, liên tục uốn éo mυ'ŧ chặt ngón tay cùng dươиɠ ѵậŧ của Địch Hoà Ngọc. Khoảnh khắc kɧoáı ©ảʍ thật sự cuồng bạo ập đến, Địch Hoà Ngọc chỉ cảm thấy hai mắt đờ đẫn, từng thớ thịt trong âʍ đa͙σ chặt chẽ mυ'ŧ chặt lấy dương vậy cậu ta. Một luồng điện chạy dọc sống lưng Địch Hoà Ngọc, cậu ta co giật mấy cái rồi như một quả tên lửa, bắn thẳng tϊиɧ ŧяùиɠ đặc quánh vào nơi sâu nhất trong người Phòng Nguyên Cát.
Cơn kɧoáı ©ảʍ cực lớn trao đổi qua lại giữa hai người, thân thể đang khít với nhau đồng thời run lên, cả hai đều tràn ngập hưng phấn.
Phòng Nguyên Cát yếu ớt nằm xuống đệm xốp, cơ thể của cậu rơi vào trạng thái xấu hổ bởi khắp người cậu đang được bao phủ bởi chất nhờn của chính mình.
Dươиɠ ѵậŧ của Địch Hoà Ngọc ở phía trước vẫn nhét vào trong âʍ đa͙σ của Phòng Nguyên Cát không rời, như đang tiếc nuối chút ấm áp. Địch Hoà Ngọc cúi xuống ôm chặt Phòng Nguyên Cát vào lòng, từ từ hôn lên cổ cậu, nhẹ nhàng nói: “Phòng Nguyên Cát, cậu thật là dâʍ đãиɠ.”
Phòng Nguyên Cát cố ý dùng âʍ đa͙σ của mình vặn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của Địch Hoà Ngọc. Cậu bất ngờ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ vừa xuất tinh của cậu ta dường như lại trở nên cứng rắn, cậu cười lạnh: “Cậu mới là người dâʍ đãиɠ, cậu cᏂị©Ꮒ tôi muốn chết đi sống lại.”
Địch Hoà Ngọc khẽ giật giật dươиɠ ѵậŧ: “Phòng Nguyên Cát, cậu là người tôi cᏂị©Ꮒ thích nhất.”
Phòng Nguyên Cát dùng cái mông mập mạp đẩy Địch Hoà Ngọc ra: “Có thật không? Hoà Ngọc ca ca đã cᏂị©Ꮒ qua bao nhiêu người rồi? Trăm người? Nghìn người?”
Địch Hoà Ngọc cười nhẹ: “Một trăm người là đủ rồi, nhưng sau này tôi chỉ muốn cᏂị©Ꮒ một mình cậu.”
Phòng Nguyên Cát kiêu ngạo hừ một tiếng: “Xem cậu có bản lĩnh làm cho tôi sung sướиɠ không đã, bất cứ khi nào cậu làm tôi chán, tôi cũng sẽ đổi người.”
Dươиɠ ѵậŧ của Địch Hoà Ngọc bóng nhờn, dính đầy tϊиɧ ŧяùиɠ của chính mình và tϊиɧ ŧяùиɠ của Phòng Nguyên Cát sau khi nghe được câu nói đó liền ấn thật sâu vào bên trong như khẳng định chủ quyền. Cậu ta hít một hơi ngăn sự tức giận sau đó liếʍ mυ'ŧ phần thịt mềm mại, trắng như sứ trên cổ Phòng Nguyên Cát: “Vậy thì tôi sẽ cố gắng cᏂị©Ꮒ cậu thật sướиɠ, làm cho cậu thoải mái và dễ chịu.”
Phòng Nguyên Cát nhìn chằm chằm vào cửa sổ tối đen, cậu không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay cậu đã uống say và ngủ với Địch Hoà Ngọc. Cậu ta là người có kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ phong phú, điều đó có thể sẽ khiến cậu phụ thuộc vào cậu ta trong một thời gian dài.