Mấy bồ follow và đề cử truyện cho tui có thêm động lực để đăng truyện nha (~o ̄3 ̄)~
__________________________
Ngón tay thon dài trắng nõn của Phòng Nguyên Cát kẹp lấy mẫu thuốc lá một cách điêu luyện, đầu lọc màu xanh nhạt vẫn còn dấu son môi của người phụ nữ lúc nãy, nhưng cậu cũng không chê mà chỉ cầm lấy rồi đặt lên môi rít mạnh một hơi.
Hàm răng cắn đầu lọc thuốc lá, mùi khói thuốc êm dịu của tinh dầu tràn vào phổi. Vị cay hơi chát quét qua đầu lưỡi, Phòng Nguyên Cát phả làn khói xanh trong miệng lên mặt Trình Tân Tri: "Tinh thần tốt thế, cậu chủ Trình chơi ra lửa rồi à?"
Trình Tân Tri đảo mắt qua cổ áo đang mở rộng của cậu, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện khiến người ta muốn xé rách chiếc áo vàng nhạt kia ra rồi áp bộ ngực như ngọc của cậu dưới thân để nghe được tiếng của cậu hét lên.
Trình Tân Tri nắm chặt lấy cổ tay của cậu siết mạnh, cảm nhận được người bị siết chặt trong tay không có bất kỳ động thái giãy dụa nào. Anh ta nhích tới lấy điếu thuốc từ tay đối phương rồi đặt lên miệng mình hít sâu một hơi, mùi thuốc êm dịu cùng làn khói xanh nhạt bao trùm hai người.
Phòng Nguyên Cát thong thả nhích người ra sau, miệng lười biếng hỏi: "Cậu chủ Trình, anh làm gì thế?" Nói xong cậu lắc lắc cánh tay bị Trình Tân Tri nắm chặt.
Lửa nóng ở bụng dưới đã đốt sạch lý trí của Trình Tân Tri từ lâu. Trong vòng này không ai không biết Phòng Nguyên Cát chơi rất bạo, hút thuốc, uống rượu, gây chuyện đánh nhau, lăn giường, có cái nào mà không nổi bật trong đám cậu ấm ăn chơi trác táng này đâu.
Nhưng vào giờ phút này, so với gây chuyện thị phi, Trình Tân Tri càng muốn chinh phục con dã thú này hơn.
Anh ta cúi người đè Phòng Nguyên Cát lên ghế sofa, hai người dính lấy nhau trong một tư thế vô cùng thân mật, đũng quần phồng lên của anh ta cạ vào bụng dưới của Phòng Nguyên Cát. Trình Tân Tri cúi người thăm dò hít hà cần cổ của đối phương, giọng khàn khàn: "Cậu chủ Phòng à, có muốn chơi với anh không?"
Phòng Nguyên Cát không hề giãy dụa, chỉ giật điếu thuốc từ tay của anh ta rồi đưa lên miệng hít một hơi thật sâu. Sau đó nghiêng mặt sang một bên để lộ ra một đoạn cổ trắng như bạch ngọc, ý cậu lúc này như thế nào không cần nói cũng đã rõ ràng rồi...
Trình Tân Tri hít một hơi mùi vị ngọt ngào trên người đối phương, há miệng ngậm lấy phần thịt mềm trên cổ, mυ'ŧ vào, liếʍ láp.
Phòng Nguyên Cát bị điếu thuốc kia làm mất hết lý trí, dường như chỉ có thế thì mới khiến cậu quên đi tất cả muộn phiền.
Người đàn ông vừa nhào lên người đã vội vàng cắn cổ mình, như muốn xé rách cả máu thịt, trong nháy mắt cần cổ trắng nõn hoàn mỹ đã in đầy vết cắn.
Phòng Nguyên Cát hất cằm lên, một tay cởi cúc áo sơmi của mình, theo từng chiếc cúc bung ra, hơi thở của người đàn ông trên người càng lúc càng nặng nề.
Cậu căn bản không hề quan tâm, ai cũng như nhau cả thôi. Hôm nay chỉ cần có người làm cậu vui vẻ là được.
Trình Tân Tri ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Phòng Nguyên Cát, không nhịn được khen ngợi: "Mẹ kiếp, cậu chủ Phòng à, sao vòng eo của em còn nhỏ hơn phụ nữ vậy, sao núʍ ѵú lại hồng thế này?"
Chưa dứt lời, bờ môi nóng hổi của anh ta đã bao lấy núʍ ѵú của cậu.
Phòng Nguyên Cát khẽ rên: "Ưʍ... A... Mẹ nó... Anh đang bú sữa đấy à?"
Cậu dùng tay vỗ đầu của đối phương, cái đầu lông xù kia lắc lư, đầu lưỡi không chút ngại ngùng đảo một vòng quanh quầng vυ' của cậu.
Phòng Nguyên Cát rất thoải mái, cậu mơ màng nhìn hình ảnh dâʍ ɖu͙© của những người khác trong phòng, nghe những tiếng động da^ʍ tục kia, thân dưới đã ướt đẫm từ lâu.
Nếu như bữa tiệc dâʍ ɭσạи này không bị người khác quấy rầy thì đúng là một trò giải trí thú vị.
Cửa phòng bỗng bị người khác đá bật ra, vang lên một tiếng "rầm" thật lớn làm tất cả mọi người trong phòng đều giật nảy mình.
Phòng Nguyên Cát ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe lộ ra từ lưng ghế sofa, cậu nhìn thấy anh trai mình mặc quân phục chỉnh tề, cổ áo cài khuy tỉ mỉ, sau lưng còn có mấy người lính, anh đang nhìn cậu đầy phẫn nộ.
Phòng Nguyên Cát thảnh thơi rít một hơi thuốc, mặt không cảm xúc tiếp tục nằm xuống.
Phòng Thừa Trạch bình tĩnh nói: "Còn không mau cút ra ngoài!"
Mấy người chơi cùng với Phòng Nguyên Cát, không ai không biết cậu cả Phòng Thừa Trạch của nhà họ Phòng.
Phòng Thừa Trạch nhập ngũ năm mười tám tuổi, năm nay mới hai mươi lăm mà đã là Giám sát viên cấp một (hai vạch ba sao), tuy nói chống lưng của nhà họ cứng nhưng nếu Phòng Thừa Trạch không có năng lực, cũng không thể thăng tiến nhanh như thế.
Cộng thêm tính tình của người này hung hãn, chỉ cần đứng đó quét mắt qua cũng đủ để đám hồ bằng cẩu hữu của Phòng Nguyên Cát sợ mất mật.
Đám người kia kẻ xỏ quần, người mặc áo, hoảng hốt lảo đảo chạy ra ngoài.
Ngay cả Trình Tân Tri đang đè lên Phòng Nguyên Cát thấy thịt mỡ đã đến miệng mà còn phải ngượng ngùng đứng dậy mặc quần áo, cụt hứng đứng lên từ ghế sofa.