Mao Sơn Quỷ Môn Thuật - U Minh Thoại Tà

Chương 33: Khu tà quỷ sự

"Mười vạn sao?" Tôi nghe vậy trong lòng bỗng cười thầm, nhớ tới đang nợ Cẩu Lão Bá một vạn động thì đây đúng là một việc vô cùng hấp dẫn.

Nhưng tôi đột nhiên nhớ lại nếu như giúp họ thì tương đương việc vào nghề, ngũ biệt tam khuyết sẽ bắt đầu, chỉ có trời mới biết thứ này kinh khủng như thế nào. Tôi không khỏi rùng mình.

"Khương học muội, ta xin lỗi, việc này ta thật sự không giúp được. Tối nay nhiều nhất ta chỉ có thể tới đây nhắc nhở các ngươi một tiếng nguy hiểm."

Loại truyện này không thể miễn cưỡng, bản thân ta mấy cân mấy lượng vẫn là là trong lòng rõ hơn ai hết, cho nên chỉ có thể hy vọng các ngươi có thể thuận lợi hết mọi việc, ta còn phỉa đi thăm bà con lên sẽ không ở lại, tất cả mọi người, hãy bảo trọng."

Tôi khóe léo từ chối, sau khi nhìn Khương Điểu thì thấy trên đầu cô ấy có một chiếc châm cài tóc hình cá. Khương Điểu cũng hông giữ tôi ở lai nữa.

Bởi vì lúc này tôi không lo lắng cho bọn họ mà lo lắng cho những người trong thôn cùng nhau chịu liên lụy, chỉ có trời mới biết cấm kỵ lớn nhất trong thôn sau khi bị phạm phỉa có thể dẫn đến giận chó đánh mèo lên đầu thôn nhân hay không.

Phải nhanh chóng đi dò xét một phen. Về phần Khương Điểu sao? Những người khác tôi không biết, nhưng bản thân Khương Điểu sẽ không có chuyện gì lớn. Lý do là sau khi tiếp xúc gần với cô ta thì nam quỷ Thành Tượng đã phát hiện ra một bí mật. Hắn đã âm thầm truyền âm cho tôi nói rằng chiếc châm cài tóc trên đầu Khương Điểu cực kỳ khủng bố, nếu như đoán không sai thì đó chính là một pháp khí hộ thân đẳng cấp cực kỳ cao, nói cách khác những tà ma bình thường sẽ không có cahs nào lại gần cô ta được.

Phát hiện này đã làm tôi chấn động, vội truy vấn Thành Tượng Khương Điểu có phải là một pháp sư đang ẩn tàng không? Một nhà Thành Tượng thay phiên nhau cảm ứng nhưng vẫn không có cách nào xác định.

Tôi liền hiểu đượcgia tộc của Khương Điểu tuyệt đối là sự tồn tại vô cùng khủng bố, có thể cho nữ tử rong tộc một pháp khí hộ thân lợi hại như vậy, đó không phải là điều mà có nhiều có thể làm được, lên tất nhiên là sẽ có cao nhân ở Phương Diện này.

Tôi thậm chí còn hoài nghi sự kiện linh dị cổ ốc, có phải là do Khương Điểu âm thầm thúc đẩy hay không. Sau khi có loại hoài nghi này thì tự nhiên sẽ không muốn tham dự trong vào vì chỉ có người ở ngoài cuộc mới có thể nhìn thấy rõ ràng một chút.

Hơn nữa ngũ biệt tam khuyết rất nguy hiểm, tôi đương nhiên phải thoát thân rời đi. Nếu khương Điểu sử dụng đúng cách, bảo vệ một đám bạn học hẳn là có thể làm được, tôi vẫn nên đi thông báo cho thôn trưởng cùng tộc trưởng chuyện cấm kỵ trong kim phòng đi thì hơn.

Thực hiện kế hoạch này, tôi mạo hiểm mưa to chạy đến nhà trưởng thôn Vương, hiện tại lo lắng nhất chính là Tú Lan.

Đi đến nhà trưởng thôn tất nhiên đi ngang qua nhà mình. Ngay khi tôi đội mưa đến cửa nhà mình, Thanh Sơn vẫn yên lặng ở trong ngực bỗng nhiên thấp giọng sủa lên.

"Gâu, Gâu, Gâu!" Thanh âm rất thấp, nhưng trong thanh âm mang theo một loại cảnh cáo bất thường.

Trong lòng tôi bỗng nhảy dựng lên, dừng chân nhìn về phía trước, hoảng sợ phát hiện, trong màn mưa có mấy cái bóng không thấy rõ đang chạy.

"Tình huống gì đây?" Đáy lòng phát lạnh, tôi xoay người liền vào nhà, dùng xà gỗ đóng cửa, xoay người ngồi xổm ở phía sau tường rào, xuyên thấu qua khe hở ra nhìn ra bên ngoài. Thanh Sơn rất hiểu chuyện không có gây ra tiếng động.

Nửa phút sau, bên ngoài truyền đến thanh âm "lạch cạch, lạch cạch", giống như là thứ gì đó đang nhảy trong mưa. Tôi chớp chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng thấy rõ cảnh tượng bên ngoài tường hàng rào, thoáng chốc như hóa đá tại chỗ.

Có năm người trên con đường thôn bên ngoài bức tường hàng rào. Hai nữ ba nam.

Tôi biết bọn họ, đều là sinh viên đại học y khoa, buổi sáng vây quanh Từ Sưởng cùng Khương Điểu, cũng chính là những người mất tích, năm người mất tích tại thời điểm này rất là đáng sợ. Bọn họ tóc tai bù xù, nước toàn thân chảy xuôi, mặc cho mưa to trút xuống, sắc mặt họ xanh tím giống như trong người có kịch độc, đều duỗi thẳng cánh tay về phía trước đồng nhảy về phía trước.

Đến trước cửa nhà, bọn họ bỗng nhiên dừng lại, tôi tựa hồ có cảm giác như cổ bọn họ giống như máy móc xoay về phía tôi.

Điều này không khác gì cương thi trong phim kinh dị. Bọn họ không phải mất hồn, mà là đã hóa cương thi, tôi vội vàng che miệng mũi lại nín thở.

Mười mấy giây sau, năm học sinh cương thi chậm rãi quay đầu lại rồi lại tiếp tục nhảy về phía trước.

Tốc độ không chậm vì trong vài giây liền nhảy ra ngoài hơn mười thước. Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim tôi một lần nữa nâng lên.

"Tiếng cười khúc khích." Tiếng cười quỷ dị truyền đến, tôi bị dọa giật mình, vội vàng tập trung tầm mắt nhìn về phía vị trí âm thanh truyền đến.

Trong lúc nhất thời, da đầu phát nổ, ánh mắt trừng tựa to như chuông đồng

Trên đường đi, bảy tám người nằm sấp trong nước và bùn đang bò về phía trước. Trên đầu và mặt bọn họ đều là bùn đất, ánh mắt tan rã không có tiêu cự, quần áo cọ xát rách nát, ở trong mưa giống như sắp mất mạng, thoạt nhìn thấy mà giật mình.

Cả người tôi nổi hết da gà vì thấy rõ rang thì bảy tám am nữ này đều là thôn dân Hạnh Thần Thôn.

"Chết tiệt, tất cả mọi người đều bịtrúng tà rồi." Tôi mắng.

Trúng tà không thể tùy ý đυ.ng vào, tránh tình huống xấu đi. Cũng may, bọn họ chỉ là bò trong bùn lên tạm thời cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng.

Không ổn, Tú Lan! Tôi nhận ra điều gì đó không ổn.

Hiện tại, có khả năng là tà ác đều bao trùm cả thôn rồi. Một số nhẹ, một số nặng, những người nhẹ thì giống như học sinh cương thi và dân làng rùng rợn kia. Còn những người nặng thì sao? Liệu họ có chết không? Làm thế nào tôi có thể ra ngoài được?

Đứng dậy trèo qua tường rào, tiếp tục chạy về phía nhà trưởng thôn. Chân bị trượt rốt cuộc thì đã ngã xuống, không để ý đau đớn mà tay chống ở trong bùn đứng lên tiếp tục chạy.

Dùng hết khí lực cả người, trong mưa to lại ngã vài lần, rốt cuộc là đã chạy đến trước cửa nhà trưởng thôn, hoảng sợ phát hiện cửa nhà mở rộng, không khỏi cả người bốc lên khí lạnh, lập tức chạy vào.

"Trời ơi!" Liếc mắt một cái nhìn rõ, cơ hồ lá gan bị dạo vỡ.

Chỉ thấy Tú Lan ánh mắt mê mang đang đứng trên ghế đang đặt cằm vào cái dây thừng treo trên xà nhà lớn, đây là muốn treo cổ tự sát sao?

"Không được!" Tôi hét to nhào tới, một cước đá lật ghế trong nháy mắt, rồi ôm lấy cô ấy.

"Aaaa!" Tú Lan phát điên kêu to, sau khi bị tôi đặt xuống mặt đất liền xoay người, giống như dã thú gầm nhẹ rồi dùng móng tay hướng về phía tôi mà cào.

Tôi cuống quýt tránh đi, xoay người ấn chặt cô ấy trên mặt đất, tiện tay kéo sợi dây thừng treo lơ lửng kia trói cô ấy lại, sợ cô ấy cắn lưỡi mình lên nhét khăn bông vào trong miệng rồi dùng băng dính quấn vòng quanh

Làm xong những việc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian nhìn về phía trong phòng.

"Hả? Mẹ ơi!" Tôi hết lên, tôi chạy ra khỏi phòng, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.

Bên trong phòng, năm người đã treo ở đó. Vợ chồng trưởng thôn cùng con trai lớn và con dâu lớn của họ đều ở đây, còn có một đứa con nhỏ, đó là cháu trai của trưởng thôn Vương.

Tôi vẫn đến trễ một bước, ngoại trừ cứu được Tú Lan, những người khác trong nhà trưởng thôn đều đã treo cổ chết.

Hai người con trai thứ của hắn một nhà đều sinh sống ở huyện thành, xem như thoát khỏi một kiếp nạn.

Cơ hồ bị dạo cho thất hồn lạc phách, một lúc lâu sau tôi mới hồi phục lại tinh thần, căn răng ôm lấy Tú Lan đang không ngừng giãy dụa, ánh mắt có chút tàn nhẫn cởϊ áσ mưa quấn lấy cô ấy rồi ôm chặt sau đó chạy về nhà nhanh như chạy trốn.

Lại có thêm thôn dân bị trúng tà, trên đường đi tôi nhìn thấy hai thôn nhân mắt đỏ lên rồi cười hahaha sau đó thì nhảy từ trên cao xuống.

Tôi không thể cứu họ! Căn bản là không kịp đi cứu viện bọn họ, tôi đau lòng muốn nhỏ máu.

Trước cửa nhà không có học sinh cương thi và thôn dân bò sát, tôi vội vã vào bên trong.

Sau đó đưa Tú Lan vào phòng ngủ rồi khóa lại, tôi ở ngoài cửa đi tới đi lui, trong tai thỉnh thoảng nghe trong thôn phát ra động tĩnh quỷ dị, trong lòng co rút lại.

Không thể ngồi chờ chết, sợ rằng hơn một nửa số thôn đân đều đã bị trúng tà rồi, tôi phải cứu bọn họ, nhưng làm thế nào để cứu họ? Bây giờ cũng không thể nào mà liên lạc với thế giới bên ngoài.

Còn Cẩu Lão Bá ở nhà đối diện đã bày tỏ thái độ từ sớm, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không can thiệp vào nhân quả, thái độ của hắn cực kỳ kiên quyết lên cầu hắn cũng vô dụng nên tôi cũng không cần phải thử qua.

An đại sư ở huyện thành là người có bản lĩnh, đáng tiếc người không ở đây. Nói như vậy, biện pháp duy nhất trước mắt tôi là, chính thức vào nghề.

Chỉ cần dùng đạo pháp trợ giúp người khác thì đó chính là dã vào nghề, ngũ biệt tam khuyết đang chờ ở phía trước.

Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác? Mặc kệ có phải là bởi vì cấm kỵ kim ốc sinh ra tà sự hay không, trước mắt cũng không có cách nào đứng ngoài cuộc.

Trước không nói người khác, chỉ nói Tú Lan thì tôi liều mạng cũng phải bảo vệ!"

Sau khi cân nhắc, niềm tin đã được củng cố: "Xem ra, tối nay là lúc chính thức vào nghề, đây chính là số mệnh."

"Đầu tiên cứu Tú Lan!" Sau khi thực hiện xong điều này thì tôi sẽ chính thức bước lên con đường của các pháp sư, cũng sẽ không có đường quay lại.

Tuy rằng tình cảm của tôi dành cho Tú Lan không phải là tình cảm nam nữ mà chỉ luôn luôn coi cô ấy như em gái mình lên tôi cũng không ngần ngại việc này.

Tôi mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Tú Lan bị trói đang liên tục giãy dụa trên mặt đất, miệng bị nhét vải vẫn phát ra tiếng gào thét, nếu không phải là đang bị trói thì nhất định cô ấy sẽ nhào tới cắn tôi, rồi sẽ tự làm bản thân mình bị thương. Cô ấy bị trúng tà rất nặng cần nhanh chóng thi pháp trừ ta.

Tôi sải bước đi qua, không chút do dự từ trong túi da lấy ra kiếm gỗ đào, rôi chỉ thẳng vào chính diện mi tâm của cô ấy.

Khi mũi kiếm gỗ đào tiếp cúc với làn da của cô ấy thì ngay lập tức cô ấy giống như là một con lợn bị tưới nước nóng lên người, từ trong khoang họng phát ra những tiếng gào thét tê tâm liệt phế. Ngay sau đó từ thất khiếu cô ấy bốc lên một đạo hắc khí.

Tôi tàn nhẫn vũ động thanh kiếm gỗ đào đâm thẳng vào mặt trên dầu và người cô ấy. Mỗi lần tôi đâm trúng đều làm cho dau dơn hơn một phần, trên mặt Tú Lan vặn vẹo, thân thể quằn quại đau đớn như không muốn sống nữa.

Hàn ý trong đáy lòng lại nặng thêm một phần vì cảm giác được thứ tà khí này rất khó chơi. Bị thanh kiếm gỗ đào làm bị thương như vậy mà tà khí vẫn không bị trục xuất hoàn toàn ra ngoài, có thể thất thứ tà khí này rất lợi hại.

Tôi không dám chậm trễ nữa mà mở miệng rồi cắn ngón tay trỏ, sau khi nặn ra một giọt máu thì nhoe nó lên mũi thanh kiếm gỗ đào, sau đó thì miệng miệm chú ngữ còn tay trái bắt chỉ quyết.

"...Cấp cấp như luật lệnh, trừ tà chú, lâm" Theo tiếng hét của tôi, trên mũi kiếm xuất hiện hồng quang sau đó thì liền nhưng tụ thành một tia rồi bay xuyên qua vị trí mi tâm của Tú Lan.

Tú Lan liền lập tức giãy dạu kịch liêt, sau đó một đạo hắc khí từ thất khiếu thoát ra ngoài, chỉ trong nháy mắt liền từ kge của sổ bay ra bên ngoài, rồi mất tích không thấy dấu vết ở trong mưa to.

Tà khí đã bị trục xuất hoàn toàn ra bên ngoài nhưng Tà khí hoàn toàn bị trục xuất ra ngoài nhung tôi lại có cảm giác cả người hư ảo, giống như là giẫm lên trong không khí vậy

Vội vàng khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhìn thoáng qua Tú Lan vẫn còn đang hôn mê, phát hiện hô hấp của cô ấy đã bình thường trở lại. Liền yên tâm rất nhiều, nhắm mắt lại hỏa tốc vận hành quỷ môn tâm pháp tiến hành điều tức.

Tế huyết thi triển chú trừ tà sẽ tiêu hoa rất nhiều nguyên khí bản thân, kỳ thật nếu điều kiện cho phép thì tôi nên bố trí pháp trận loại nhỏ, lợi dụng lực ngũ hành của thiên địa tiến hành nghi thức trừ tà, vậy thì sẽ không tổn thương bản thân.

Nhưng không phải vừa rồi là rất gấp rút sao? Nhìn thấy Tú Lan thống khổ như vậy, tôi làm sao chịu được? Dứt khoát sử dụng thủ đoạn nhanh nhất, đây chính là tự mình làm mình bị thương. Vận công hơn mười phút, cảm giác khôi phục bảy tám phần.

Trong lòng có chút sợ hãi, rồi hạ quyết tâm lần sau khi khu tà nhất định sẽ sử dụng trận pháp, tế huyết quỷ chú để dả thương địch một ngàn thì mình cũng tự tổn thương tám trăm, điều này không hợp lý.

Tôi vừa mở mắt ra liền đối mặt với một đôi mắt tràn ngập nước mắt trong suốt.

Tú Lan đã tỉnh lại, nhìn cô ấy như vậy thì rất rõ ràng là ký ức vẫn hoàn chỉnh, quá trình người thân treo cổ và quá trình tôi cứu cô ấy như thế nào, cô ấy một chút cũng không quên.

Chỉ cần nhìn đôi mắt của cô ấy tôi liền cảm thấy đau lòng tới mức hô hấp cũng khó khăn.

Tay tôi run rẩy rồi cởi trói cho cô ấy, đồng thời xe băng dinh trên miệng của cô ấy ra.

Cô ấy há mồm phun ra hoành mộc quấn vải mềm, oa một tiếng khóc lên.

"Phương ca, cha muội, mẹ muội còn có ca ca muội, bọn họ đều đã chết, đã chết, oaoaoa!" Cô ấy khóc lớn lập tức nhào vào trong lòng của tôi.

Tôi chỉ có thể ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô ấy, liên tục nói: "Huynh đang ở đây, muội đừng sợ, đừng sợ." Ngoại trừ lời này thật sự không biết nói cái gì cho phải.

Một nhà thôn trưởng ngoại trừ Tú Lan ra toàn bộ đều chết hết, đối với cô ấy mà nói đây chính là tai họa bay tới, tinh thần thất thường của cô ấy không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã xem như kiên cường rồi.

"Phương ca, vì sao muội lại đi treo cổ? Khi đó trong lòng muội tràn đầy sợ hãi, trong đáy lòng rất muốn hét lên nhưng lại không thể khống chế được thân thể mình, cảm giác như mình biến thành một con rối gỗ bị thứ mà mình không nhìn thấy được khống chế, nếu không phải nhờ huynh kịp thời đến thì sợ rằng muội sẽ không bao giờ được gặp lại huynh nữa!" Lời nói của Tú Lan mang theo bi thương và khó hiểu.

"Tâm thần muội dao động quá lớn sẽ khiến cho tâm mạnh bị tổn thương, hãy nghe lời huynh không muốn thấy những thứ này thì hãy ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thì mọi thứ đều sẽ tốt đẹp hơn." Tôi nén nỗi đau lòng, một bên trấn an cô ấy, một bên đầu ngón tay hội tụ một chút âm khí, hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ trung tâm thần của cô ấy, Tú Lan nghẹn ngào vài tiếng sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Lắc đầu, tôi bế cô ấy lên trên giường, sau đó tháo giày ra đắp chăn cho cô ấy. Đưa tay lên trán xem thử, may mắn không có sốt.

Vẫn không yên tâm, tôi lấy ra hai đạo âm sát hộ thể phù dán lên huyệt thái dương hai bên cô ấy, niệm động chú ngữ hai đạo phù triển tự bốc cháy phóng thích lục quang, âm hỏa thiêu đốt sẽ không làm người sống bị thương, sau quá trình này thì phù trển mới có hiệu quả.

Sau khi đạo phù triển cháy thành tro, năng lượng của hai đạo âm sát hộ thể phù đã phóng thích đến trên người Tú Lan, trong âm dương nhãn của tôi có thể thấy được Tú Lan được hai đạo lục quang bao quanh bảo vệ.

Loại kết giới bảo vệ này có thể ngăn chặn tà khí xâm lấn tương tự như lúc trước.

Nhưng chỉ có thể trị tiêu không thể trị gốc, muốn chấm dứt loại tình huống này thì cần phải tìm nguồn gốc tà khí, tiêu diệt nguồn gốc tự nhiên sẽ không có hậu ưu, bằng không sẽ vĩnh viễn không có ngày yên bình.

Loại tà khí này sau khi nhập thể, nhân tố tiêu cực trong đó toàn bộ kích phát, làm cho người ta thân không tự chủ đi tới cực đoan, không phải gϊếŧ người chính là tự sát, còn có thể sinh ra ảo giác sống động dọa chết mình.

Trình độ khủng bố hung tàn so với quỷ hồn chân chính nhập thân cũng không kém.

"Tà khí thật lợi hại, Phương ca, đạo âm khí kia so với chúng ta cũng lợi hại không kém, ngươi có thể trục xuất thành công thật sự là bản lỉnh."

Một đạo âm phong nổi lên, Thành quyên Nhi Liền xuất hiện trước mặt tôi, cô ta cúi đầu nhìn Tú Lan đang nhắm mắt ngủ, sau đó thì liền nói thêm: "Loại thủ đoạn phòng hộ này rất lợi hại, rốt cuộc ngươi xuất thân từ môn phái nào vậy? Ta cảm thấy bí ẩn như vậy."

Cô ta chuyển động đôi mắt trắng bệch, nhìn về phía tôi.