Mao Sơn Quỷ Môn Thuật - U Minh Thoại Tà

Chương 14: Hắc bào Song Sát

Định ra kế hoạch hành động, không dám trì hoãn, hướng về phía phi đầu biến mất liền mò mẫm qua. Nhấc chân lên cao nhẹ nhàng bước, cố gắng không phát ra động tĩnh, nương theo núi đá cùng cây cối yểm hộ, giấu kỹ thân hình của mình. Mười phút sau, cái đầu đang cắn cổ sóc hút máu một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn.

Trên mặt người đàn ông chết tiệt này dính rất nhiều vết máu và bùn đất, không thấy rõ diện mạo, nhưng từ kết cấu da phán đoán tuổi tác sẽ không quá lớn, hẳn là khoảng ba mươi tuổi.

Nó lơ lửng cách mặt đất khoảng nửa thước, cắn sóc hút máu, ánh mắt lóng lánh tà quang quét xung quanh, bộ dáng cảnh giác cao độ.

Tôi cách nó đại khái khoảng mười thước, nằm sấp trong bụi rậm, không dám nhúc nhích, xuyên thấu qua khe hở quan sát, cảm giác không khí sắp ngưng kết, máu toàn thân sắp bị đóng băng. Điều này là quá đáng sợ, phải không? Đối phương một khi phát hiện người lạ, bạo khởi tập sát là tất nhiên, hành vi này của tôi có mùi muốn chết.

Thi thể sóc khô rơi xuống bãi cỏ, phát ra động tĩnh rất nhỏ, cái đầu bay chậm rãi xoay tròn một vòng, xác định chung quanh không có gì khác thường, lúc này mới nhắm vào một phương hướng bay đi.

Nó phải thừa dịp bóng đêm tận lực săn gϊếŧ con mồi, mau chóng hoàn thành giáng thuật thăng cấp, trong quá trình này, bất kể là động vật hay là người đều là mục tiêu của hắn, gặp phải quỷ vật đơn độc cũng sẽ không bỏ qua, có thể thấy được thuật này quá tàn khốc.

Có trời mới biết có bao nhiêu cô hồn dã quỷ đã bị cắn nuốt? Chỉ hy vọng mẹ của Thành Quyên Nhi vẫn chưa bị độc thủ.

Phương diện này chưa từng cùng nữ quỷ áo cưới thảo luận qua, nhưng tôi cảm thấy thân nhân một khi hồn tiêu phách tán, Thành Quyên Nhi bọn họ tất nhiên có thể cảm giác được, đến nay vẫn chưa có phản ứng này, chứng tỏ mẹ cô ta vẫn còn ở đây.

Tôi chậm rãi đứng dậy, khoảng cách mấy chục thước sau khi làm chậm tốc độ phi hành, giống như U Linh trong bóng đêm.

May mà mượn một phần ba năng lượng âm khí của Thành Quyên Nhi, mới có thể làm được việc này, nếu chỉ dựa vào chính tôi chỉ sợ đã sớm bị phát hiện tung tích.

Thời gian trôi qua từng chút một, hơn hai giờ vội vã qua đi.

Trong khoảng thời gian này, tôi tận mắt nhìn thấy Phi Đầu tàn sát hơn mười sinh vật Ly Sơn, lớn nhất là một con sói xám lớn, không thể tưởng được, dã thú lợi hại như vậy, dưới sự tập kích của Phi Đầu cũng không có lực hoàn thủ.

Chỉ cần cắn răng nanh của Phi Đầu cắn đứt cổ, kêu thảm thiết cũng không phát ra được một tiếng liền mất mạng.

Trong chốc lát, hình ảnh đầu bay đánh tới, ánh mắt ta cơ hồ không bắt được, có thể thấy được tốc độ tập sát nhanh bao nhiêu, tà vật này nếu tiếp tục trưởng thành, cuối cùng không biết sẽ đáng sợ đến mức nào?

Thời gian gần với rạng sáng. Đầu bay bỗng nhiên lơ lửng bất động, sau đó, nó chậm rãi trốn đến sau một gốc cây cổ thụ, có vẻ như đang quan sát thứ gì đó xuyên qua tán cây?

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nó đang nhìn cái gì vậy? “ Tôi bối rối.

“Chúng tôi vòng sang một bên quan sát một chút, cái đầu bay hình như là phát hiện ra cái gì đó.” Thành Quyên Nhi nảy ra ý tưởng.

Tôi đồng ý, thay đổi vị trí, đi quanh một nửa vòng, nhưng vẫn có thể quan sát đầu bay. Leo lên một cái cây lớn, ôm chặt thân cây và nhìn về phía vị trí quan sát của đầu bay.

“Là mẹ!” Thành Quyên Nhi kinh hỉ hô to, thanh âm ở đáy lòng nổ vang, tôi cơ hồ bị chấn động suýt rơi xuống cây.

“Câm miệng, ngươi muốn hại chết ta sao?” Tôi gầm gừ trong lòng.

“Phương ca, ngươi nhìn đi, người phụ nữ mặc váy trắng kia, chính là mẹ tôi! ...... A, hai gã đó sẽ làm gì? Không, anh mau đi cứu bà ấy, Aaa, không!” Lời nói của Thành Quyên Nhi quanh quẩn trong đáy lòng tôi, tôi đã thấy rõ chuyện xảy ra trong thâm cốc phía dưới, đồng tử thoáng cái liền co rút lại!

Trên một cọc gỗ đen kịt, đường năng lượng âm khí chớp động ám quang, đem bạch y nữ quỷ tóc tai bù xù trói chặt lại.

Tôi thoáng cái liền nhận ra, chính là bạch y nữ quỷ tôi gặp phải khi ngồi trên xe ngựa đầu lão Trần. Thì ra cô ta thật sự là mẹ của Thành Quyên Nhi. Nữ quỷ áo trắng rất thảm.

Trước người cô ta đứng hai quỷ hồn mặc hắc bào, một nam một nữ, khuôn mặt trắng thảm thảm trong bóng tối nhìn càng thêm khủng bố.

Nam quỷ áo đen phất tay vung tay liền một roi quăng ra ngoài, một chút thanh âm cũng không truyền đến, nhưng tôi thấy rõ ràng, vị trí trên người bạch y nữ bị đánh bốc lên khói đen.

Cô ấy đau đến mức vặn vẹo ở đó, mở miệng như hắc động, xem ra đang kêu thảm thiết, nhưng thanh âm bị thủ đoạn gì đó ngăn cách, chúng tôi không nghe được tiếng gào thét của cô ấy. Roi nhanh như chớp quất, khói đen trên người bạch y nữ quỷ càng ngày càng dày, cứ tiếp tục như vậy, khoảng cách hồn phi phách tán cũng không còn xa.

Hai con quỷ áo đen có thể là thủ hộ của Ly Sơn, bọn họ bắt được âm hồn nơi khác tự tiện xông vào địa vực Ly Sơn, nên đang chấp hành roi hình

“Phương ca, mau ra tay đi, mẹ tôi sắp không chịu nổi rồi! Bà ấy kiên trì không được bao lâu nữa, oa oa oa” Thành Quyên Nhi khóc lóc cầu xin.

“Tôi không phải là đối thủ của hai hắc bào quỷ hồn kia.” Trái tim tôi có một chút cay đắng nhưng tôi chỉ có thể nói sự thật.

Trong mắt tôi, hai quỷ hồn chấp hành roi hình kia, quanh người âm khí ngưng kết nồng đậm, so với nhà ba quỷ hồn bày ra âm khí ngưng kết cao hơn nhiều, chứng tỏ chúng vô cùng cường hãn, tôi nhảy ra ngoài rất có thể sẽ bị đánh chết tại chỗ.

“Vậy làm sao bây giờ, liền trơ mắt nhìn sao? Phương ca anh không cứu được mẹ tôi, chúng tôi cũng không thể giúp anh chống lại thư chú mộ táng.” Thành Quyên Nhi gào thét, màng nhĩ của tôi sắp vỡ ra.

“Ngươi nhỏ giọng một chút, ta đang nghĩ biện pháp.” Tôi rống giận gầm lên với cô ta một câu, cuối cùng cũng yên tĩnh một phần.

Suy nghĩ một chút, tôi nhanh chóng xuống cây, ngồi xổm xuống nhặt lên một tảng đá lớn nặng hơn mười cân, tính toán một phen khoảng cách cùng góc độ, không chút do dự cánh tay vận đủ lực, mạnh mẽ ném một cái.

“Hưu” một tiếng, tảng đá tựa như bị lò xo cường lực bắn trúng, xẹt qua một parabol xinh đẹp, xuyên qua khoảng cách mấy chục thước, cực kỳ chuẩn xác nện vào trên đầu của giáng đầu sư đang âm thầm nhìn trộm, lập tức phát ra tiếng vang lớn như kim thiết giao minh

“Ai da!” Phi Đầu giáng đột nhiên bị trúng một đòn, không khống chế được kêu thảm thiết một tiếng.

“Kẻ nào?” Nam quỷ đang chấp hành roi hình trong sơn cốc phía dưới đột nhiên ngẩng đầu, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ chấn động, hóa thành một đạo hắc quang, trong chớp mắt liền dọc theo vách đá sơn cốc xông lên, chính là hướng về phía giáng đầu sư.

Tôi ném đá đồng thời cũng trở tay từ trong ba lô lấy ra một cái khăn tay màu hồng, nhanh chóng quấn quanh mặt, che hết một nửa khuôn mặt, tiện tay đem bùn đất cỏ cây bôi lên trán cùng tóc, như vậy liền có thể che đi khuôn mặt của mình.

Năm sáu tấm tốc phù cùng lực phù được dán ở bên hông cùng chân, âm thầm niệm động chú ngữ, tay trái dùng pháp quyết, đồng thời đem năng lượng âm khí mượn của thành Quyên Nhi hoàn toàn vận chuyển.

Phù triển cùng năng lượng âm khí song phương gia trì, Bành Bành hai tiếng, dưới lòng bàn chân xuất hiện ra hai cái hố đất, tôi hướng xuống phía dưới bay ra ngoài.

Đây là vách đá sơn cốc cao khoảng mười mét, nhưng tôi lại có một cảm giác như mình có thể di chuyển tự do trên vách đá.

Quả nhiên là như vậy, đạp vách đá hướng phía dưới vọt xuống, thân thể cùng mặt đất sơn cốc cơ hồ tạo thành hai đường thẳng song song, nhưng tôi một chút cảm giác muốn ngã xuống cũng không có, thật sự như là đi trên mặt đất bằng phẳng!

Khoảnh khắc này, giống như hóa thân thành đại hiệp trong phim vậy, nói như là khinh công vô địch vậy. Đương nhiên đây chỉ là tạm thời, dỡ bỏ những gia trì kia thì tôi chỉ là một người bình thường.

Trong lúc nam quỷ áo đen xông lên cùng phi đầu giáng kai đại chiến, thì tôi đã che mặt cầm kiếm gỗ đào đã vọt tới trước, khiến nữ quỷ áo đen vẻ mặt kinh ngạc