Nằm ở phía tây của dãy núi Ly Sơn, Hạnh Thần thôn đâu đâu cũng thấy những ngôi nhà cổ kính.
Dãy núi cao hơn ngàn mét chính là một hàng rào tự nhiên, bốn phía xung quanh được bao phủ bởi bóng núi đã khiến cho Hạnh Thần thôn có âm khí rất nặng.
Sau khi khách du lịch đi qua nơi này, sẽ truyền ra rất nhiều thông tin quỷ dị, nói là nửa đêm cửa phòng tự mở, nến tự động thắp sáng, đồ đạc trong phòng không hiểu sao di chuyển, bóng đen ngoài cửa sổ liên tiếp hiện ra, ban đêm còn có thể nghe được tiếng khóc của con gái cùng trẻ con...
Lời nói rất là sinh động khiến cho người ta phải sợ hãi, giống như thật sự có chuyện như vậy.
Người trong thôn chỉ cười nhạt, chỉ nói bọn họ nói gió nói bóng tạo ra tin tức không đúng sự thật. Nhưng những chuyện này ở bên ngoài truyền đi rất huyền diệu, tuy rằng không có chứng cớ thực chất gì, nhưng vẫn là khiến cho danh tiếng quỷ thôn mạnh mẽ gia tăng lên.
Tôi là một thành viên của Hạnh Thần thôn, hơn nữa biết rõ bản chất tin đồn bên ngoài về thôn này không phải là gió thổi qua lỗ hổng.
Tên tôi là Phương Quy, là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Trong lúc còn đang tậu tậu đã được vợ chồng phương gia lão nhận nuôi. Vì sao cha mẹ đẻ lại nhẫn tâm vứt bỏ cốt nhục ruột thịt? Đó luôn là điều tôi muốn tìm hiểu.
Nếu nói cổ thôn tà môn, vậy còn phải lấy chuyện gì làm so sánh. So với những tình huống ly kỳ xuất hiện trên người tôi, chút tin đồn trong thôn này chỉ là núi nhỏ so với núi to mà thôi.
Năm tôi bốn tuổi đã xảy ra vấn đề lớn, trong lúc trạng vạng tối đột nhiên mất đi thần trí tôi đã giống như xác chết đi lại khắp thôn, quả thực đã làm người trong thôn sợ đến thất hồn lạc phách, nghe nói tôi có thể làm được chân không nhúc nhích theo địa thế phập phồng mà lướt đi. Đây đâu phải là diều mà một đứa trẻ bình thường có thể làm được?
Người trong thôn đều nhận định tôi đυ.ng phải đại tà sự, cha mẹ nuôi vô cùng hoảng hốt, vội vàng mời Âm Dương tiên sinh nổi danh nhất thập lý bát thôn đến xem chuyện.
Lão tiên sinh họ Cung, mọi người đều tôn xưng ông là cung lão, quả thật rất là có bản lĩnh, nhìn liếc mắt tôi một cái liền kết luận là mất hồn phách, cần thi pháp dẫn hồn trở về.
Nhưng Cung lão cũng nói, đây không phải là hồn phách bình thường đi lạc chỉ là bắt đầu mà thôi.
Cha mẹ kinh hãi thất sắc, liên tục truy vấn lời này là có ý gì?
Cung lão đưa ra lời giải thích, nói tiểu oa oa như tôi vô cùng phi thường, đặc thù đến âm dương trong cơ thể không tương thích, thậm chí bên trong xen lẫn hai loại mệnh cách hoàn toàn trái ngược nhau, một nửa âm, một nửa dương.
Trước bốn tuổi coi như ổn định, nhưng sau bốn tuổi, hồn phách cùng thân thể không thể trưởng thành cùng nhau, tốc độ trưởng thành của hồn phách nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ trưởng thành của thân thể, cho nên về sau cứ cách bảy ngày linh hồn sẽ xuất khiếu một lần.
Loại tình huống ly hồn thường xuyên này cực kỳ nguy hiểm, nếu không nghĩ biện pháp ngăn cản, có thể sống không quá nửa năm.
Cha mẹ khóc lên, nhưng Cung lão tỏ vẻ đạo hạnh của mình quá nông cạn, chỉ có thể trị bản không thể trị tiêu.
Đêm đó, ông sử dụng quần áo của tôi như là một mồi dẫn, sau khi thi pháp ở khắp mọi nơi trong thôn thì gọi tên tôi, đừng nói thực sự tốt để sử dụng, sáng hôm sau tôi đã tỉnh táo.
Từ đó về sau, cứ cách bảy ngày linh hồn tôi sẽ xuất khiếu một lần, mỗi lần đều là cung lão ra tay đưa hồn phách dẫn về.
Nhưng lần nào cũng vậy cũng không phải là biện pháp tốt, khoảng cách nửa năm càng ngày càng gần, Cung lão nói chuyện, mạng tiểu oa nhi không còn lâu.
Phụ mẫu quỳ xuống bái cầu, Cung lão mấy lần do dự, cuối cùng vẫn sinh ra lòng thương sót, quyết định sử dụng cấm pháp giúp tôi vượt qua kiếp nạn.
Muốn trấn trụ hồn phách của tôi không chạy lung tung, cần phải lập một trường sinh bài vị, rồi đặt vào trong tổ từ Phương Gia tiếp nhận hương khói, trong quá trình này phải họa phù thi chú.
Bởi vì trấn hồn sẽ tổn hại dương thọ, đây cũng là nguyên nhân vạn bất đắc dĩ người ta không chịu thi thuật.
Cha mẹ cảm ơn đến rơi nước mắt.
Cứ như vậy, tôi mới bốn tuổi rưỡi, đã có một bài vị trường sinh.
Cũng may trưởng phương gia tộc nhờ trưởng bối khai sáng, bằng không sao có thể đồng ý việc này? Còn chưa nói thủ đoạn này lập tức có hiệu quả, từ đó về sau hồn nhi của tôi đã ổn định ở trong cơ thể, không làm yêu nữa.
Sau khi việc này kết thúc thì cung lão lại biến mất. Cha mẹ thường xuyên nói với tôi rằng cung lão là ân nhân của tôi.
Bề ngoài nhìn tôi thật sự khôi phục bình thường, người trong thôn cũng dần dần quên mất chuyện này, nhưng chỉ có tôi mới biết nửa năm linh hồn ly thể kia có kinh nghiệm khủng bố như thế nào.
Những đứa trẻ khác bốn tuổi có thể không nhớ gì cả, nhưng tôi thì không giống như vậy, trí nhớ phi thường có thể nói là thiên phú dị bẩm, không phải là điều mà người khác có thể tưởng tượng.
Tất cả những ký ức khi tôi bốn tuổi đều được chôn sâu trong tâm trí. Trong quá trình linh hồn ly thể, tôi đã thấy những cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Cô hồn dã quỷ lang thang trong thôn, trên núi mơ hồ hiện ra những bóng đen trùng trùng điệp điệp, như bảo gia tiên trong truyền thuyết, thậm chí rình mò được một màn yêu quái hóa thân thành người.
Ngay cả khi linh hồn trở về cơ thể, tôi vẫn có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này.
Trong tiềm thức có điềm báo nhắc nhở tôi, không thể để lộ những chuyện này với người khác, đầu tiên là căn bản nói không có mấy người tin, không che đậy việc này mà nói ra, liền có thể dẫn đến tai họa.
Cho nên tôi giữ miệng như bưng, chưa bao giờ đề cập đến những trải nghiệm tà dị này với người khác.
May mắn thay, sau khi trường sinh bài vị được thiết lập, chẳng những hồn phách ổn định mà tôi cũng không còn nhìn thấy những thứ vốn không nên tồn tại trên đời.
Cứ như vậy, tôi bình an khỏe mạnh lớn đến năm mười tám tuổi, lấy thành tích đứng nhất tỉnh trong cuộc thi cao khảo thi đậu vào top 10 đại học y khoa trong nước, còn giành được rất nhiều học bổng, điều này đã giành được vinh quang cho Phương gia.
Nhưng sau ngày đại hỉ này thì chính là ngày đại bi, cha mẹ nuôi hơn sáu mươi tuổi do quá sung sướиɠ và hạnh phục, thế nhưng song song lại hại bệnh, ngay sau đó liền qua đời.
Biến cố xây quá đột ngột, làm cho tôi đau buồn đến tột cùng. Con muốn nuôi mà thân không có ở đây, chuyện thống khổ nhất trên đời chính là chuyện này.
Kể từ đó, gia đình chỉ còn lại một mình tôi, và một con chó lớn, nó được gọi là Thanh Sơn.
Dưới sự giúp đỡ của trưởng tộc tôi đã an táng cha mẹ nuôi.
Trước khi khai giảng mới coi như khôi phục chút tinh thần. Tôi nhận ra rằng tôi chỉ có thể sử dụng kết quả xuất sắc để an ủi cha mẹ nuôi trên thiên đàng. Nếu có thành tựu trong tương lai, nhất định phải giúp thôn Hạnh Thần thoát nghèo làm giàu, như vậy mới đền đáp được mảnh đất đã nuôi dưỡng tôi trưởng thành.
Con người có mục tiêu có động lực, cảm thấy thời gian nhanh chóng, thoáng hai năm đã trôi qua.
Tôi đã 20 tuổi.
Sau khi kết thúc khóa học năm thứ hai, nhân dịp kỳ nghỉ hè tôi trở lại Hạnh Thần thôn.
Mỗi ngày sau khi hoàn thành công việc học tập, tôi giúp bà con làm một số công việc, kỳ nghỉ cũng được coi là tiêu dao tự tại.
Các cô gái trong thôn rất nhiệt tình với tôi, nhưng người nhiệt tình nhất đối với tôi là Con gái thứ ba của gia đình trưởng thôn Vương Tú Lan. Cô ấy và tôi xem như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cô ấy năm nay mười tám tuổi, có một khuôn mặt búp bê vui vẻ, có tính tình thuần phác trời sinh của một cô gái thôn quê.
Ánh mắt của tiểu thanh niên trong thôn luôn dính trên người cô ấy, nhưng trong mắt cô ấy chỉ có tôi. Mỗi ngày đều đi theo phía sau tôi, gọi Phương ca ngắn ngủi, nuôi đưỡng thanh sơn cũng là một tay cô ấy lo liệu.
Ánh mắt của những nam thanh niên trong thôn nhìn tôi đều rất không tốt, nhưng bọn họ nào biết trong lòng tôi toàn là cười khổ. Bởi vì tôi đối với Tú Lan không có ý tứ kia, quá quen thuộc chỉ là cảm giác của tiểu muội nhà mình.
Mấy ngày này tôi luôn cân nhắc làm thế nào mà không tổn thương Tú Lan, tâm ý biểu đạt rõ ràng điểm này, đừng bỏ lỡ niên hoa tốt đẹp của cô nương ấy.
Đó là tháng Tám, đó là mùa mưa. Mưa lớn trong một ngày đã cuốn trôi rất nhiều thứ đã làm tắc nghẽn mương nước ở cổng thôn.
Không thể đợi đến ngày mai mới xử lý được, hơn nữa bây giờ chạng vạng tối mà mưa đã ngừng, chỉ có trời mới biết khi nào mưa sẽ tiếp tục? Cho nên, tôi khiêng xẻng, phía sau là thanh sơn đang đi theo, đi tới cổng thôn để chuẩn bị nạo vét mương.
“Phương ca muội biết huynh sẽ đến, còn chưa ăn cơm phải không, huynh hãy ăn cơm trước, ăn no mới có khí lực làm việc.” Thanh âm tú lan từ phía sau truyền đến, nương theo là tiếng kêu vui vẻ của cẩu tử.
Thở dài, tôi xoay người nhìn đôi mắt đại cô nương đang nói chuyện.
Ánh đèn mờ ảo bên đường chiếu vào gương mặt xinh đẹp tràn ngập khí tức thanh xuân của cô ấy, tim tôi đập thình thịch một chút.
Gãi gãi đầu, có chút xấu hổ cười cười, nhận lấy hộp cơm đang đưa tới rồi mở ra xem, trên cơm trắng rắc một ít mù tạt ướp muối, một cái đùi gà kho tàu cộng thêm một phần bắp cải xào cay.
Trái tim nóng bỏng, nói không cảm động là giả. Nhưng càng như vậy thì càng không thể trì hoãn với người ta.
Tôi đóng nắp lại và hít một hơi thật sâu và sẵn sàng nói chuyện.
Mặc dù lời này sẽ làm tổn thương Tú Lan, nhưng so với không nói ra vẫn sẽ tốt hơn.
Vừa mới mở miệng lại nghe được động tĩnh, có tiếng bước chân “rầm rầm” truyền đến, thanh sơn kêu lên.
Hai chúng tôi đều quay đầu nhìn qua, khoảnh khắc nhìn rõ thì trái tim tôi thoáng cái liền nâng lên. Một luồng gió lạnh theo người kia thổi tới, làm cho tôi cả người phát lạnh.
Người đang chạy tới là Trần lão đầu hàng xóm nhà tôi, hắn gầy nhỏ tinh dũng, mặt đầy nếp nhăn, trên mặt đều là gấp gáp, trên chân đều là bùn đất.
Chưa đến trước mặt liền hét lớn.
Tiểu Quy, mộ địa Phương gia bên kia xảy ra chuyện, hài cốt của cha mẹ ngươi bị người ta trộm đi rồi!
“Cái gì?” Tôi hoảng sợ, cơ thể lắc lư một chút, thất kinh rồi ngã xuống.