Xuyên Thư Trở Thành Em Trai Nam Phụ

Quyển 1 - Chương 2: Giới giải trí đệ đệ

Cùng lúc đó, trên đường núi quanh co, một chiếc xe ô tô mang kí hiệu của chương trình chạy đến địa điểm quay chụp, đằng sau còn một chiếc xe đen nhánh sang quý chạy theo.

Xe của chương trình, người ngồi ghế trước chính là một phó đạo diễn cùng một đạo diễn trợ lý, ngồi hàng ghế sau là một vị nữ trung niên mặc trang phục chỉnh tề, nhìn xuống dưới một chút, là thấy một đứa bé đang ngủ trên đùi bà.

Đứa bé đang ngủ là một cậu nhóc, trên đỉnh đầu bé nhỏ đội chiếc mũ Beret mini đáng yêu, trên người ăn mặc một bộ anh luân học sinh phong cách quần áo, thân trên là áo sơ mi trắng và khoác một áo cộc tay màu đen bên ngoài, phía dưới mặc quần đùi màu đen. Vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, lộ ra đầu gối tròn vo hồng hào cùng đôi chân ngắn mũm mĩm, quần áo tinh xảo càng thêm có vẻ hài tử là một con tam đầu thân nhóc con.

Lông mi của đứa bé rất dài thường xuyên bất an mà run rẩy, bởi vì dưới khóe mắt ửng hồng, có thể thấy được không lâu trước đó còn khóc nức nở. Nữ quản gia đau lòng thỉnh thoảng dùng tay vỗ vỗ tiểu Đa Nguyệt.

Tuy rằng người lái xe đã lái cẩn thận, nhưng đường núi uốn lượn, còn thường xuyên gặp hòn đá rải rác trên đường, thân xe rung lắc nhẹ, Bùi Đa Nguyệt vốn dĩ đang thiếu cảm giác an toàn từ trong cơn mơ bừng tỉnh.

Nữ quản gia Chu Nhã Đường nhận thấy chuyển động của Bùi Đa Nguyệt, vội vàng cúi đầu xem cậu bé.

“Tiểu Thỏ, con tỉnh rồi sao?” Bà nhỏ giọng hỏi, một bên tiếp tục dùng tay vỗ nhè nhẹ bả vai Bùi Đa Nguyệt, an ủi đứa bé đang lo lắng sâu khi rời khỏi nơi quen thuộc.

Vừa mới bị bừng tỉnh Bùi Đa Nguyệt dụi mắt, tay nhỏ dụi mắt còn mang quá khuôn mặt, trẻ con phì trơn mềm gương mặt cũng theo búng búng, xinh đẹp đến khuôn mặt nhỏ có chút dại ra, nhưng cậu bé không có giống một ngày trước khóc nháo.

“Cô ơi, chốc nữa em có thể nhìn thấy anh trai phải không?” Bùi Đa Nguyệt bé nhỏ ngồi dậy, lấy lại tinh thần hỏi Chu Nhã Đường.

Chu Nhã Đường thấy cậu không khóc, thở dài nhẹ nhõm: “Đúng vậy, một giờ nữa là đến nơi. Con có thể gặp anh trai mình rồi.”

“Một giờ là bao lâu nha, tiểu Thỏ rất nhớ anh trai, còn bao lâu tiểu Thỏ mới có thể nhìn thấy anh trai a, con đã rất lâu không có nhìn thấy anh trai.” Sau khi Bùi Đa Nguyệt tỉnh lại đã bị thả lại ghế trẻ em và thắt đai an toàn.

“Ừ, tiểu Đa Nguyệt ăn xong một bữa cơm là một giờ.”

Trong đầu ngẫm lại khoảng thời gian ăn cơm, cảm thấy chính mình còn có thể tiếp thu, vì thế nhận được đáp án hài lòng, cậu tò mò nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ hàng cây lớn liên tục vụt lướt qua, cậu cảm thấy rất thần kỳ.

Cậu thật sự rất muốn anh trai, cậu cảm giác chính mình đã rất lâu rất rất lâu chưa gặp anh trai.

Giờ phút này, Bùi Đa Nguyệt đã không hoàn toàn là Bùi Đa Nguyệt ban đầu.

Cậu hào hứng thích thú nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, vui vui vẻ vẻ dùng tay nhỏ vẽ tranh trên cửa sổ xe, chân nhỏ còn thường xuyên lắc lư, một hạt ngọc trắng trong suốt muốn nói chuyện nhưng dù thế nào cũng nói không nên lời.

Hạt ngọc vây quanh Bùi Đa Nguyệt, bay từ trên xuống dưới bảo vệ tiểu thiếu chủ.

Bùi Đa Nguyệt là tiểu thiếu chủ của Yêu tộc, mà bây giờ cậu trở thành cậu nhóc Bùi Đa Nguyệt ba tuổi đáng yêu. Nguyên nhân là bởi vì anh trai cậu, cậu vì anh trai mà đến nơi này.

......