Ba người họ ăn mặc khác với những học sinh nơi này nên thành tâm điểm chú ý ở bất cứ đâu họ đến. Mọi người đều cảm thấy ba người này không phải người tốt, đều tránh xa .
Nhưng khi Lưu Hinh Nguyệt nhìn thấy ba người họ, đặc biệt là Dịch Ngạo Xuyên đi đầu, cô ta không những không tránh mà còn hào hứng chạy tới.
Khi Dịch Ngạo Xuyên đến sân thể dục ngày hôm qua, cô ta đã trốn trong góc lặng lẽ nhìn , không thể rời mắt đi.
Tính khí bá đạo, phóng khoáng của Dịch Ngạo Xuyên đã thu hút Lưu Hinh Nguyệt, gần như là tình yêu sét đánh, đó là lý do tại sao cô ta rất thù địch với Diệp Tình.
Cô ta sợ rằng Dịch Ngạo Xuyên sẽ thích Diệp Tình, Vì thế lần này cô ta quyết định chủ động tiếp cận anh.
Lưu Hinh Nguyệt lớn lên cũng khá xinh đẹp, thành tích cũng tốt, ở trường có khá nhiều người theo đuổi cô ta . Vì vậy cô ta có tự tin rằng mình cũng không thua kém Diệp Tình, hẳn là có thể thu phục Dịch Ngạo Xuyên.
"bạn học Dịch Ngạo Xuyên ." Lưu Hinh Nguyệt chạy đến chỗ anh .
Dịch Ngạo Xuyên đút hai tay vào túi, khẽ liếc nhìn cô: "Cô là ai, dám cản đường ông đây."
Lưu Hinh Nguyệt sửng sốt một lúc, cố gắng kìm lại sự sợ hãi và gượng cười: "Chúng ta đã gặp nhau, mới hôm qua ở sân thể dục." Cô ta nhanh chóng giới thiệu bản thân, "Tôi tên Lưu Hinh Nguyệt."
“Tôi không biết cô.” Dịch Ngạo Xuyên có chút không kiên nhẫn, ngữ khí rất không tốt, “Cô muốn làm cái quỷ gì?”
Chàng trai không kiên nhẫn, đôi mắt lạnh lùng ,quai hàm sắc nhọn.
Tiết Khải và Lưu Giai Vũ cũng đang nhìn Lưu Hinh Nguyệt. Có một số học sinh xung quanh đang nhìn về hướng này.
Khuôn mặt của Lưu Hinh Nguyệt đã đỏ bừng, cô ta không bao giờ nghĩ rằng Dịch Ngạo Xuyên sẽ không nể mặt như vậy. Nhưng vẫn mạnh dạn bày tỏ lòng mình: "Em thích anh, anh làm bạn trai em được không?"
Nghe vậy, Tiết Khải nói " Trời ơi", nhìn Dịch Ngạo Xuyên với một nụ cười trêu chọc.
Anh ấy đã sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có một cô gái dám tỏ tình với anh Xuyên mà không chạy trốn, thật sự rất dũng cảm.
Lưu Hinh Nguyệt hồi hộp chờ đợi câu trả lời .
Dịch Ngạo Xuyên mỉm cười: "Cô xứng sao ?"
Giọng điệu đầy vẻ mỉa mai.
Hai huynh đệ đang hóng chuyện nhất thời không nhịn được cười, không ngờ anh Xuyên lại thẳng thắn như vậy, điều này sẽ làm tổn thương trái tim cô gái rất nhiều.
Sau khi bị chế giễu , cả khuôn mặt của Lưu Hinh Nguyệt càng đỏ hơn, trái tim cô ta ngay lập tức trở nên mất cân bằng.
Cô ta nhìn thấy Dịch Ngạo Xuyên bế Diệp Tình trở lại phòng học. Tại sao Diệp Tình có thể nhận được sự ưu ái của Dịch Ngạo Xuyên mà cô ta thì không? Diệp Tình có thể tốt hơn cô ta? quyến rũ hơn cô ta?
Lưu Hinh Nguyệt ghen tị đỏ mắt: "Tôi không xứng, vậy Diệp Tình có xứng không?"
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, mọi người đều im lặng, thậm chí không khí dường như đóng băng. Dù là một ngày nắng ấm nhưng giống như có những cơn gió lạnh thổi qua.
Cơn ớn lạnh này đều đến từ Dịch Ngạo Xuyên .Chỉ thấy anh bước tới và nhìn chằm chằm vào Lưu Hinh Nguyệt một cách hung dữ, với vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ: "Trước khi tôi tức giận, hãy cút nhanh đi."
Anh gần như nghiến răng phun ra từng chữ một. Ánh mắt anh nghiêm nghị, khuôn mặt góc cạnh tràn đầy vẻ lạnh lùng thấu xương, khiến vết sẹo càng thêm đáng sợ.
Lưu Hinh Nguyệt sợ hãi đến mức suýt trượt chân. Cô ta không ngờ phản ứng của Dịch Ngạo Xuyên lại lớn như vậy. Diệp Tình đối với anh ta quan trọng như vậy sao?
Tiết Khải đã lâu không thấy anh Xuyên tức giận như vậy , vội khuyên Lưu Hinh Nguyệt: "cô mau rời đi đi, anh Xuyên nổi giận có thể có án mạng a."
Anh ta nhớ rằng cha của anh Xuyên cũng vì thế mà chết, lần đó anh Xuyên đã rất tức giận, lý trí suy sụp , đã đâm chết cha mình.
Lưu Giai Vũ cũng giữ chặt Dịch Ngạo Xuyên để ngăn anh làm bất cứ điều gì, đồng thời thúc giục Lưu Hinh Nguyệt nhanh chóng rời đi, đừng chần chừ.
Lưu Hinh Nguyệt đã nghe nói về những việc làm của Dịch Ngạo Xuyên , biết rằng anh ta thực sự dám gϊếŧ người, vì vậy cô ta sợ hãi bỏ chạy.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng lời tỏ tình này sẽ kết thúc theo cách như vậy, rằng sẽ bị Dịch Ngạo Xuyên làm nhục trước mặt mọi người, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Dịch Ngạo Xuyên giả bộ đi ngang qua cửa ban 8 và nhìn vào bên trong, có rất nhiều người bên trong nhưng không có thân ảnh của Diệp Tình.
Anh lại cau mày.
Diệp Tình không ở sân thể dục hay phòng học, vậy cô đi đâu?
“Đi tìm bạn gái của mày đi, tao đợi mày ở phòng học bên cạnh.” Sau khi Dịch Ngạo Xuyên nói với Lưu Giai Vũ, anh bước vào phòng học trống bên cạnh ban 8.
Nhϊếp Nhã Phàm đang ở trong phòng học, Lưu Giai Vũ gọi cô ấy ra, đưa đến phòng học trống bên cạnh.
Bàn ghế trong phòng học được sắp xếp ngay ngắn, Dịch Ngạo Xuyên ngồi ở hàng cuối cùng dãy thứ tư, hai chân vắt chéo , tùy ý dựa lưng vào tường, tư thế ngồi phóng khoáng, điếu thuốc Tiết Khải đưa vẫn ghim sau tai, bộ dạng nhàn nhã.
Tiết Khải ngồi trên chiếc ghế trước mặt anh hút thuốc.
Thấy họ đến, Nhϊếp Nhã Phàm ngạc nhiên hỏi: "Tại sao mọi người đến trường học?"
"Muốn thì đến thôi, chuyện này cần có lý do sao?" Dịch Ngạo Xuyên cười hỏi, "Em có thấy Diệp Tình không? cô ấy đi nơi nào?"
Dịch Ngạo Xuyên làm mọi việc theo sở thích của mình, chỉ bằng cảm tính.
Nhϊếp Nhã Phàm nói: "Diệp Tình, cô ấy buổi sáng đã xin phép nghỉ học , em trai cô ấy bị đánh phải nhập viện, vì vậy gia đình đã yêu cầu cô ấy đến thăm em trai mình."
Tiết Khải cười: "Ồ, thằng đó thực sự không thể chịu đau a, thế mà lại nhập viện."
Dịch Ngạo Xuyên không tán thành cười khẩy: "Tên khốn đó miệng tiện, đáng đời."
“Không biết lần này bị chúng ta dạy dỗ, thằng nhóc đó có thành thật lại không.” Tiết Khải thản nhiên nói, “Anh Xuyên, mày có nghĩ rằng nó sẽ kẻ ác cáo trạng, vu oan cho Diệp Tình kêu chúng ta đánh nó không?"
Lưu Giai Vũ: "Chó không thể thay đổi việc ăn phân, tao nghĩ điều đó rất có thể."
Nghe vậy, cả khuôn mặt của Dịch Ngạo Xuyên trở nên lạnh lùng, trong giây lát anh lao ra khỏi phòng học, chỉ để lại một trận gió .
Vài chiếc bàn bị anh đυ.ng xiêu vẹo, một chiếc ghế đẩu bằng gỗ bị đổ.
Tiết Khải trên mặt tràn đầy kinh ngạc: "Mẹ kiếp, anh Xuyên , mày sao lại kích động như vậy?"
Cả Lưu Gia Vũ và Nhϊếp Nhã Phàm đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau lắc đầu.