"Không phải cậu luôn nói với tôi, làm người phải kiên trì nguyên tắc? Cho nên, xin lỗi."
Chương 43: Sơn vũ dục lai (Gió thổi trước cơn bão)
Thời điểm từng người lái xe chạy tới bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh La Chí Cường đã có không ít người vây xem, phần lớn bọn họ đều đứng ở chỗ cách phòng bệnh không xa, mà La Đỉnh Hưng, Vương Quyên, La Chí Nguyên thì lại đứng gần cửa phòng bệnh, xuyên thấu qua cửa sổ sốt sắng mà nhìn chăm chú vào các bác sĩ đang bận rộn trong phòng.
Khương Kiến Đông kéo thư ký Tiểu Lý của La Chí Cường qua, thấp giọng hỏi: "Tình huống hiện tại của tổng giám đốc thế nào?"
Tiểu Lý nhìn hai bên, thấp giọng trả lời: "Bác sĩ đi vào cấp cứu đã lâu, y tá đi ra cũng không nói đến cùng như thế nào..." Nhìn dáng dấp, tình huống thật sự rất nguy cấp.
Thẩm Nghiêm nhìn thấy tình hình như vậy, biết mình hiện tại không thể đi qua đặt câu hỏi, vì vậy liền đứng ở một bên yên tĩnh chờ đợi, Khương Kiến Đông cũng đi tới đứng ở bên cạnh anh, nhìn về phía phòng bệnh, chờ đợi kết quả cấp cứu.
Hai người đều không nói gì.
Thẩm Nghiêm dựa vào tường, đánh giá những người ngồi trên hành lang này. Cái chết của Vương Đại Khánh và chuyện của Vương Đại Lực đều có liên quan đến tập đoàn Bằng Trình, người có thể hiểu được những tình huống này, hoặc là đối thủ của tập đoàn Bằng Trình, hoặc chính là người của tập đoàn Bằng Trình. Phá án nhiều năm như vậy, loại vụ án người trong nhà hãm hại người mình cũng đã gặp không ít, nếu quả thật chính là người nội bộ làm loạn, như vậy, người này rất có thể bây giờ còn đang ở trong tập đoàn Bằng Trình...
Ánh mắt Thẩm Nghiêm đảo qua từng người ngồi trên hành lang, nỗ lực dựa vào nét mặt của bọn họ phát hiện một ít manh mối. Nhưng khi nhìn một vòng, biểu tình của tất cả mọi người đều không khác mấy, đều là nhìn rất gấp, mà trên thực tế không có chút nào để ý đến sống chết của La Chí Cường, thậm chí anh còn nhìn thấy có mấy người nhàm chán mang điện thoại ra nghịch.
Thẩm Nghiêm đem tầm mắt thu lại, rơi xuống trên người Khương Kiến Đông. Từ dưới xe đến bây giờ, hai người cơ hồ không có nói lời gì, lần trước tan rã trong không vui, ngày hôm nay hai người mới gặp mặt, ai cũng không có ý tứ trước tiên lấy lòng Nhưng là, nếu như muốn biết rõ chuyện bên trong La gia và tập đoàn Bằng Trình, ngoại trừ La Đỉnh Hưng, anh tạm thời đại khái chỉ có thể tin tưởng Khương Kiến Đông. Vì vậy, Thẩm Nghiêm khẽ cắn răng, mở miệng nói với Khương Kiến Đông.
"Kiến Đông."
"Hả?" Khương Kiến Đông quay đầu lại.
"Theo hiểu biết của anh, anh có biết có người nào có thù oán với cha con La gia hay tập đoàn Bằng Trình không?"
"Bác sĩ, con trai của tôi thế nào?" La Đỉnh Hưng âm thanh run hỏi.
Bác sĩ lấy xuống khẩu trang, trên mặt có chút uể oải mang theo một ít trầm trọng: "Lần này bệnh nhân đã lấy lại được một mạng, thế nhưng tình huống của bệnh nhân không lạc quan, các người phải chuẩn bị tâm lý."
Nghe bác sĩ nói như vậy, sắc mặt La Đỉnh Hưng trắng bệch, loạng choạng mà lui hai bước, thư ký của ông ta và La Chí Nguyên đứng một bên nhanh chóng đỡ lấy. Mà vợ của La Chí Cường Vương Quyên thì lại lôi kéo bác sĩ, không ngừng mà nói: "Bác sĩ, xin ông hãy cứu chồng tôi! Xin ông hãy nghĩ biện pháp, xin ông hãy nghĩ biện pháp!..."
Bác sĩ lắc đầu một cái, thở dài một hơi: "Mặc cho số phận đi..."
Nhân viên y tế từ bên trong phòng bệnh rời đi, những người ở ngoài phòng bệnh chờ đã lâu dồn dập đi tới.
"Chủ tịch, đừng quá khó chịu, La quản lý cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ tốt lên!..."
Đối với an ủi của những người này, La Đỉnh Hưng gật gật đầu, sau đó có chút mỏi mệt đi nói với những người này: "Cảm tạ các vị quan tâm, công việc của công ty không thể không lo, tất cả mọi người đi về trước đi, tâm ý của mọi người tôi nhận."
Tất cả mọi người nghe La Đỉnh Hưng nói như vậy, cũng liền từ từ rời đi.
Thẩm Nghiêm đi tới, La Đỉnh Hưng nhìn thấy Thẩm Nghiêm, mở miệng nói trước: "Đội trưởng Thẩm, anh cũng thấy đấy, tình huống Chí Cường rất nghiêm trọng, trừ phi cậu nói cho tôi nguyên nhân gây ra hỏa hoạn, bằng không, cái khác hết thảy để qua một đoạn thời gian hãy nói đi."
Thẩm Nghiêm nhìn thấy dáng dấp khổ sở của La Đỉnh Hưng, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Vì vậy anh nói với La Đỉnh Hưng: "La lão tiên sinh, ông yên tâm, vụ án con trai của ông có tiến triển gì, tôi nhất định sẽ lập tức liên hệ cho ông."
La Đỉnh Hưng gật gật đầu.
Thẩm Nghiêm quay người đi ra ngoài, Khương Kiến Đông đi bên cạnh cũng dự định rời đi, thế nhưng La Đỉnh Hưng lại mở miệng gọi hắn lại: "Kiến Đông, cậu lưu lại một chút."
Khương Kiến Đông có chút ngoài ý muốn mà quay đầu trở lại, hắn nhìn La Đỉnh Hưng, gật đầu: "Vâng, chủ tịch."
Thẩm Nghiêm cũng có chút ngoài ý muốn mà quay đầu lại, chỉ thấy La Đỉnh Hưng quay đầu nói với Vương Quyên bên cạnh: "Vương Quyên, hai ngày nay con chăm sóc Chí Cường cũng mệt mỏi, con về nhà nghỉ ngơi một chút đi, gọi bảo mẫu trong nhà tới đây thay con."
Thẩm Nghiêm vừa nghe liền chau mày —— lời này của La Đỉnh Hưng, làm sao nghe như là muốn đẩy Vương Quyên ra ngoài?! Ông lão này muốn sắp xếp chuyện gì?...
Nửa giờ sau.
Mấy người La gia cuối cùng từ bên trong bệnh viện đi ra. La Đỉnh Hưng cùng La Chí Nguyên đi ở phía trước, La Đỉnh Hưng một mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm đến có chút doạ người; trên mặt La Chí Nguyên thì lại mang theo một ít bất mãn, mấy lần cậu ta nhìn về phía phụ thân, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng chung quy không có mở miệng; Khương Kiến Đông cùng La Đỉnh Hưng và thư ký thì lại đi ở cuối cùng, trên mặt hai người đều không có vẻ mặt gì đặc biệt. Rất nhanh, một chiếc xe mở ra trước mặt bốn người, cha con La Đỉnh Hưng cùng thư ký lên xe rời đi, Khương Kiến Đông thì lại đi về phía bãi đậu xe.
"Kiến Đông." Thẩm Nghiêm gọi lại Khương Kiến Đông.
Khương Kiến Đông nghe đến âm thanh Thẩm Nghiêm sững sờ, hắn xoay đầu lại, có chút ngoài ý muốn hỏi: "Tại sao cậu vẫn chưa đi?"
Biểu tình Thẩm Nghiêm nghiêm túc, nói thẳng: "Vừa nãy La Đỉnh Hưng cố ý gọi anh lưu lại, có phải là sắp xếp cho anh chuyện gì không?"
Trên mặt Khương Kiến Đông chợt loé lên một tia bất ngờ bị chọc thủng, nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục bình thường: "Chỉ là chuyện công tác thôi."
"Thật?" Thẩm Nghiêm truy hỏi: "Tôi nghe nói, La Chí Nguyên không tham dự vào công việc của Bằng Trình."
"...Cậu cũng biết, La Chí Cường đã thành bộ dáng này, La Đỉnh Hưng làm sao có khả năng không cân nhắc tới người thừa kế công ty? La Chí Nguyên cũng là con trai của ông ta, La Đỉnh Hưng đương nhiên muốn cho cậu ta thử học một ít."
"Chuyện học tập sư vụ của công ty, tại sao còn muốn anh lưu lại?" Thẩm Nghiêm hỏi ngược một câu, nhìn chằm chằm đôi mắt Khương Kiến Đông nói: "Kiến Đông, nói thật với tôi đi."
Khương Kiến Đông nhìn ánh mắt Thẩm Nghiêm, rốt cục có chút không thể chống đỡ được, hắn thở dài một hơi, nói với Thẩm Nghiêm nói: "Thẩm Nghiêm, tôi không thể nói cho cậu."
"Kiến Đông..."
"Không!" Khương Kiến Đông giơ tay ngăn cản Thẩm Nghiêm, hắn nhìn Thẩm Nghiêm, biểu tình có chút nghiêm túc nói: "Cậu trước tiên hãy nghe tôi nói, đây là việc tư của La gia, tôi không có quyền tiết lộ cho người ngoài. Thế nhưng tôi có thể bảo đảm với cậu, hết thảy những việc này, tuyệt đối không trái pháp luật." Nhìn thấy Thẩm Nghiêm còn muốn nói điều gì, Khương Kiến Đông lại bổ sung một câu: "Không phải cậu luôn nói với tôi, làm người phải kiên trì nguyên tắc? Cho nên, xin lỗi."
Thẩm Nghiêm hoàn toàn không nghĩ tới Khương Kiến Đông sẽ nói ra lý do này, càng nhất thời líu lưỡi. Mà Khương Kiến Đông cũng không cho Thẩm Nghiêm cơ hội tiếp tục mở miệng, mà là quay người rời đi.
Thẩm Nghiêm nhìn bóng lưng Khương Kiến Đông, nhất thời tâm tư lẫn lộn. Mà lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên, là điện thoại văn phòng.
"Đội trưởng." Âm thanh Tần Khải từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: "Chúng tôi tìm được video La Chí Cường đe dọa Lạc Hải."
Hết chương 43.