"Đới hành trưởng, mời ngồi." Thu Đồng vẫn lạnh lùng trước sau như một. Dựa theo lẽ thường, thật ra thái độ này của nàng cũng không thích hợp bàn chuyện làm ăn với người khác, bản thân Thu Đồng cũng hiểu được điểm này, nhưng quan trọng hơn là nàng sẽ không vì lấy lòng người khác mà cố ý tươi cười.
Nàng không cần dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, càng không cần dựa vào nụ cười trên khuôn mặt để kiếm cơm. Nhưng có đôi khi, chuyện vốn là kỳ lạ như vậy, không đi lấy lòng người khác nhiều khi lại càng dễ nhận được sự chú ý của những người khác, đặc biệt là đối với nam nhân, một băng sơn mỹ nữ lại càng dễ kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chinh phục của bọn hắn.
Tựa như vị Đới hành trưởng này, mặc dù thoạt nhìn hắn ta hào hoa phong nhã, tựa hồ cũng rất khách khí với Thu Đồng, nhưng lúc này, đôi mắt dưới cặp kính viền vàng kia vẫn không cách nào che giấu tia sáng du͙© vọиɠ vừa lóe lên.
Trong đôi mắt đẹp của Thu Đồng thoáng qua vẻ chán ghét, hiển nhiên nàng bắt được du͙© vọиɠ trong mắt Đới hành trưởng, mà một chớp mắt này, Thu Đồng không tự chủ được nhớ lại Hạ Chí. Mặc dù Hạ Chí thường xuyên dùng lời nói đùa giỡn nàng, mặc dù nàng cũng luôn cảm thấy đôi mắt sau cặp kính của tên Hạ Chí kia đang rình coi bộ vị không nên nhìn trên người nàng, nhưng nàng lại không nhìn thấy loại du͙© vọиɠ trần trụi như vậy từ trong mắt Hạ Chí, mà thật ra đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng có thể dễ dàng tha thứ cho Hạ Chí.
"Thu Đồng tiểu thư, hẳn ngươi cũng hiểu ý đồ của ta khi đến đây?" Đới hành trưởng ngồi đối diện Thu Đồng, ánh mắt lại không tự chủ được bắt đầu tới lui tuần tra bộ vị nhô lên trên người Thu Đồng, đáng tiếc là, nơi đó bị bao bọc quá kín kẽ, hắn ta cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể tưởng tượng.
"Đới hành trưởng, cuối tháng này mới là hạn chót hoàn tiền, dường như ngươi tới có chút sớm." Giọng nói của Thu Đồng rất lạnh lùng, trong đôi mắt đẹp lại thoáng qua vẻ chán ghét.
Đối với người trước mặt, thật ra Thu Đồng đã có chút hiểu biết. Tháng trước, trên lễ tang của gia gia là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người này, lúc đó nàng hoàn toàn không hiểu hắn ta, ấn tượng đầu tiên với hắn ta cũng không tệ lắm. Nhưng sau đó, nàng cảm giác được tia sáng du͙© vọиɠ trần trụi từ trong mắt hắn ta. Sau đó, nàng lập tức phòng bị người này, mà cũng ngay sau đó, sau khi nàng điều tra sơ bộ, nàng lập tức biết được cảm giác của nàng không sai, tên gia hỏa thoạt nhìn hào hoa phong nhã này vốn là kẻ mặt người dạ thú chân chính.
Người này tên đầy đủ là Đới Siêu, là phó chủ tịch một ngân hàng thương mại trong thành phố Thanh Cảng. Một năm trước, Thu Minh đã vay ngân hàng này một ngàn vạn, mà cuối tháng này chính là kỳ hạn cuối cùng để thanh toán. Mặt ngoài, Đới Siêu là tới để thông báo thanh toán, nhưng Thu Đồng lại biết rõ, vốn không có chuyện như vậy.
"Thu Đồng tiểu thư, tuy còn gần một tháng, nhưng tình huống trước mắt của quý trường học lại không quá lạc quan. Theo ta được biết, khoản học phí các ngươi nhận được lần này thậm chí còn không tới một trăm vạn, mà đây là nguồn thu nhập duy nhất của các ngươi. Nhưng thậm chí khoản thu nhập này còn không đủ để duy trì việc vận chuyển cơ bản của trường học. Nói cách khác, trường học của các ngươi gần như không tồn tại năng lực thanh toán." Lúc này Đới Siêu vẫn bày ra dáng vẻ như đang nói chuyện công việc, "Thu Đồng tiểu thư, trước đây khi Thu lão hiệu trưởng tìm ta vay tiền, ta thấy lão hiệu trưởng thật sự có năng lực hoàn trả. Nhưng bây giờ Thu lão hiệu trưởng đã mất, quý giáo lại lâm vào tình huống này, sợ rằng tới cuối tháng, các ngươi cũng rất khó có khả năng trả được khoản tiền này."
Nói đến đây, Đới Siêu thở dài, vẻ mặt áy náy, sau đó tiếp tục nói: "Thu Đồng tiểu thư, Thu lão hiệu trưởng mới mất không lâu, ta vốn không nên tới thúc ngươi thanh toán khoản nợ vào lúc này, nhưng chúng ta cũng chỉ là một ngân hàng nhỏ, với ngân hàng chúng ta, thật ra một ngàn vạn cũng không tính là con số nhỏ. Nếu các ngươi không thể thanh toán đúng hạn, thân là người đã chấp nhận cho vay, ta cũng không cách nào bàn giao với ngân hàng."
"Đới hành trưởng, trước cuối tháng, ta sẽ thanh toán." Thu Đồng lạnh nhạt đáp lời.
"Thế nhưng Thu Đồng tiểu thư, sao ngươi có thể trả được?" Đới Siêu hơi ngẩn ra, mở miệng hỏi.
"Đới hành trưởng, chuyện này không cần ngươi lo lắng, nói chung ta sẽ trả nợ đúng hạn." Giọng điệu của Thu Đồng vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Này… Thu Đồng tiểu thư, thật ra ta vẫn rất tôn kính Thu lão hiệu trưởng, cho nên, nếu các ngươi thực sự không cách nào trả khoản vay này, vẫn có thể nghĩ những biện pháp khác." Hiển nhiên Đới Siêu không ngờ Thu Đồng sẽ ứng đối như vậy, việc này hoàn toàn không phù hợp với mong muốn của hắn ta.
"Tỷ như chậm kỳ hạn trả nợ sao?" Thu Đồng lạnh nhạt hỏi ngược lại, trong giọng nói mơ hồ có chút cười nhạt.
"Đúng đúng đúng, Thu Đồng tiểu thư, thật ra chuyện này cũng không phải không thể thương lượng." Đới Siêu có chút hưng phấn, rốt cục trọng tâm câu chuyện cũng trở lại quỹ đạo hắn ta đặt ra, mà trong lúc hưng phấn, chính hắn ta không nghe được giọng điệu của Thu Đồng có phần không thích hợp, chỉ tiếp tục nói: "Thu Đồng tiểu thư, hôm nay ta còn một số việc, đợi lát nữa ta còn phải tới mấy công ty khác thúc khoản, tạm thời không cách nào nói chuyện cặn kẽ với ngươi. Nếu ngươi có hứng thú, không bằng chúng ta hẹn thời gian khác để thương lượng cặn kẽ?"
"Không biết Đới hành trưởng muốn hẹn khi nào?" Thu Đồng lạnh nhạt hỏi lại, trong đôi mắt đẹp lóe lên thần sắc quái dị.
"Thu Đồng tiểu thư, để ta suy nghĩ xem, buổi trưa hôm nay hẳn là không kịp..." Đới Siêu bày ra dáng vẻ nghiêm túc suy xét, sau đó mới nói ra: "Nếu không, hay là đêm nay đi, vừa lúc hôm nay là cuối tuần, buổi tối tất cả mọi người đều rảnh rỗi."
Dừng lại một chút, Đới Siêu lại hỏi: "Thu Đồng tiểu thư, ngươi xem thời gian này thế nào?"