Táng tận thiên lương?
Mọi người nói thầm, Hạ lão sư lại đang mắng người, chẳng qua, đối với hành động biến tướng mắng người của hắn, trên cơ bản mọi người đều đã thích ứng. Chẳng qua, nghe hắn nói Thu Thiên Lương thực sự là phụ thân của Thu Đồng, mọi người vẫn hơi kinh ngạc.
Mà lúc này mọi người cũng đang suy nghĩ, vừa rồi Hạ Chí đánh đệ đệ cùng cha khác mẹ của Thu Đồng, hiện tại, không phải ngay cả phụ thân của Thu Đồng hắn cũng đánh đấy chứ?
Thu Đồng cũng không tự chủ được hơi nhíu mày, tên hỗn đản này thật sự hiểu rõ chuyện trong nhà nàng.
Những người khác không cảm thấy kỳ quái với việc này, bởi vì bọn họ cho rằng Hạ Chí là bạn trai của Thu Đồng, hai người có quan hệ thân mật nên Hạ Chí có biết phụ thân và đệ đệ của Thu Đồng cũng không có gì đáng kinh ngạc. Nhưng bản thân Thu Đồng lại hiểu rõ, những lời Hạ Chí nói vốn là chuyện ma quỷ, giữa nàng với hắn vốn không có quan hệ như mọi người nghĩ. Thế nhưng đối với chuyện nhà nàng, tên gia hỏa này vẫn hiểu rõ như lòng bàn tay.
Nhưng vào thời điểm này, cho dù Thu Đồng có cảm thấy khó hiểu, nhưng chắc chắn nàng sẽ không mở miệng nói gì. Nếu Hạ Chí đã ra mặt, vậy chuyện này cứ giao cho Hạ Chí giải quyết đi, bởi vì nàng rất rõ ràng, bản thân mình không cách nào giải quyết chuyện này, nếu nàng có thể giải quyết, nàng đã không để chuyện náo loạn tới mức như hôm nay.
"So sánh với Thu Tử Khang xấu xí, Thu Thiên Lương tiên sinh của chúng ta vẫn rất đẹp trai. Cũng giống như ta đã nói ban nãy, Thu Thiên Lương tiên sinh là nhân vật trọng yếu nhất trong lịch sử trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta, mỗi người chúng ta đều nên cảm ơn hắn ta, nếu không có hắn ta sợ rằng đã không có sự tồn tại của trường trung học phổ thông Minh Nhật." Hạ Chí tiếp tục giới thiệu, mà ngữ khí của hắn lại khiến tất cả mọi người cảm thấy họa phong hoàn toàn không đúng. Vừa rồi không phải Hạ Chí đã mắng Thu Thiên Lương là táng tận thiên lương sao? Vì sao chỉ chớp mắt sau, hắn lại nói Thu Thiên Lương tốt đẹp như vậy?
Ngay cả Thu Đồng cũng cảm thấy ù ù cạc cạc, tên hỗn đản này lại đang giở trò quỷ gì?
Thậm chí ngay cả bản thân Thu Thiên Lương cũng có chút không kịp phản ứng, đến mức Thu Thiên Lương còn quên cả truy cứu chuyện nhi tử bị đánh.
Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa, chậm chạp rõ ràng: "Lão hiệu trưởng Thu Minh của chúng ta từng là doanh nhân rất nổi tiếng trong thành phố Thanh Cảng, nhưng có một ngày, đột nhiên lão hiệu trưởng phát hiện bản thân mình quá bận rộn kiếm tiền, bỏ mặc không dạy dỗ nhi tử. Mà chờ khi lão hiệu trưởng kịp phản ứng lại đã quá muộn, nhi tử của hắn ta, cũng chính là Thu Thiên Lương tiên sinh, đã trở thành một tên khốn nạn không bằng cầm thú táng tận thiên lương. Lão hiệu trưởng bỏ ra mấy năm, nỗ lực thay đổi Thu Thiên Lương, nhưng tất cả đã quá muộn, vì vậy Thu lão tiên sinh đau lòng quá độ, quyết định thành lập một trường học, một trường học đặc biệt cứu vớt những thiếu niên bất lương, cũng chính là trường trung học phổ thông Minh Nhật."
Dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục bổ sung: "Lão hiệu trưởng cảm thấy bản thân mình không thể dạy dỗ hài tử thành người, không chỉ khiến rất nhiều người tổn thương, còn khiến xã hội bị thương tổn, cho nên lão hiệu trưởng hy vọng bản thân có thể bồi thường gì đó cho xã hội này. Nói cách khác, nếu không có nhi tử vô nhân tính là Thu Thiên Lương tiên sinh, hẳn Thu lão hiệu trưởng của chúng ta sẽ không thành lập trường học này. Cũng chính vì vậy, chúng ta nên cảm ơn Thu Thiên Lương tiên sinh."
"Thì ra là vậy!"
"Ta đã nói mà, sao Hạ lão sư có thể đột nhiên nói giúp Thu Thiên Lương được?"
"Đây là lần đầu tiên ta biết trường học của chúng ta đã được thành lập như vậy, thật đáng ngạc nhiên..."
"Vậy rốt cuộc phụ thân của Thu hiệu trưởng đã làm chuyện gì?"
Mọi người nghị luận ầm ĩ, lúc này rốt cục mọi người cũng phát hiện họa phong vẫn rất đúng, vị giáo viên thể dục Hạ Chí này vẫn đang biến tướng mắng người, mà ánh mắt Thu Đồng nhìn Hạ Chí lại càng thêm kì quái. Thật ra chuyện này tương đối bí ẩn, nàng thật không ngờ Hạ Chí lại có thể biết rõ cả chuyện này.
"Thu Đồng, được rồi, đừng để nam nhân của ngươi biểu diễn như diễn kịch nữa!" Lúc này Thu Thiên Lương phẫn nộ quát một tiếng, "Nếu không muốn ta báo cảnh sát bắt hắn ngồi tù, ngươi nên đưa thứ ta muốn nhất cho ta!"
Thu Đồng lạnh mặt, còn chưa nói lời nào, bởi vì Hạ Chí đã nói trước: "Thật ra, lúc này chúng ta càng nên cảm ơn Thu Thiên Lương tiên sinh, thân là phụ thân của Thu hiệu trưởng, hắn ta tự mình ra tay đảm nhiệm vai trò bồi luyện lớp quyền anh, loại phẩm chất chủ động bị ngược đãi này này thật sự đáng quý..."
"Tiểu tử, ngươi ồn ào đủ chưa?" Thu Thiên Lương cười lạnh một tiếng với Hạ Chí, "Ngươi dám động thủ thử xem? Ngươi dám động ta một chút, ta sẽ để ngươi ngồi nhà đá bóc lịch... Ách!"
Thu Thiên Lương còn đang uy hϊếp Hạ Chí, nhưng ngay sau đó, đột nhiên hắn ta hét thảm một tiếng, Hạ Chí lại đột nhiên ra tay, một quyền đánh thẳng vào phần eo của Thu Thiên Lương.
"Mọi người thấy rõ ràng chưa? Đây là đòn móc trái, thật ra đòn móc trái có rất nhiều lối đánh, đây là đòn móc ngang..." Hạ Chí vừa nói vừa đánh ra một quyền, sau đó tiếp tục nói: "Còn chiêu này, là đòn móc lên..."
Sau đó hắn lại đánh thêm một quyền, lần này là tay phải: "Cái này sao, đây là đòn móc sườn trong đòn móc phải... Còn có cái này..."
Dưới tiếng kêu thảm liên tục của Thu Thiên Lương, Hạ Chí liên tục xuất hơn mười quyền, mỗi một quyền hắn đều hô lên một cái tên, mọi người cũng không biết rốt cục hắn đang lắc lư hay đang thật sự chỉ dạy mọi người, chỉ biết sau khi hắn đánh xong hơn mười quyền này, Thu Thiên Lương đã té trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Mọi người nhất thời có chút ngây người, dường như Hạ lão sư này ra tay với Thu Thiên Lương ác hơn nhiều so với Thu Tử Khang.
"Tốt rồi, các học sinh lớp một khối mười hai và lớp sáu khối mười hai, bởi vì bồi luyện quá kém, tiết quyền anh này đến đây là kết thúc. Mọi người phải nhớ kỹ, khi lựa chọn người luyện cùng nhất định phải lựa chọn người có thực lực ngang sức ngang tài, nếu không, các ngươi sẽ giống như ta, ba đến hai đi là có thể đánh ngã đối thủ hoặc bị đối thủ đánh ngã."