Dị Năng Giáo Sư

Chương 31: Càng am hiểu toán học hơn ngươi (1)

"Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi nói ai là củi mục?"

Hai giọng nói phẫn nộ gần như đồng thời vang lên, chính là số 1 và số 23, mà ngay sau đó, số 10 cũng mở miệng: "Hạ Chí..."

"Câm miệng!" Hạ Chí đột nhiên quát lạnh một tiếng, "Hiện tại ta không có thời gian giáo dục mấy tên củi mục các ngươi!"

Không để số 10 có cơ hội tiếp tục nói chuyện, Hạ Chí nhìn về phía Mạc Ngữ, trong nháy mắt giọng nói lại trở nên rất ôn hòa: "Mạc Ngữ đồng học, lý do này đã đầy đủ chưa?"

"Thật đúng là chuyện ma quỷ!" Tiếp lời lại là số 10, nói đùa gì vậy, cặn bã thể dục như Mạc Ngữ lại có thể am hiểu bóng rổ hơn bọn hắn? Ai mẹ nó tin tưởng được!

Mà rất hiển nhiên, đám người đang vây xem cũng đều không tin.

"Lời này cũng quá giả đi? Ai tin?"

"Đúng vậy, ta tình nguyện tin thành tích của Mạc Ngữ xếp đầu toàn quốc, cũng không tin thể dục của nàng có thể tốt hơn ta..."

"Đúng vậy, chớ nói chi là ba tên kia của đội bóng rổ, đội bóng rổ trường chúng ta còn có thể lọt Top 8 giải thi đấu giao lưu giữa các trường trung học phổ thông toàn thành phố!"

"Hạ lão sư này cũng quá biết nói láo, không biết có phải mỹ nữ hiệu trưởng của chúng ta cũng bị hắn lừa dối tới tay..."

...

Đang lúc mọi người nhỏ giọng bàn tán, cuối cùng giọng nói của Mạc Ngữ cũng vang lên: "Hạ lão sư, lý do của ngươi rất tốt, đáng tiếc, ta không tin."

Nói xong, Mạc Ngữ lại muốn đeo tai nghe lên, hiển nhiên là nàng không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này với Hạ Chí.

"Ta có thể chứng minh ngươi càng có thiên phú chơi bóng rổ hơn ba tên củi mục kia." Hạ Chí lập tức tiếp lời, "Mạc Ngữ đồng học, lẽ nào ngươi không muốn thử một chút sao?"

"Ta am hiểu nhất là toán học, ta thích nhất cũng là toán học, toán học là một ngành học rất chính xác, bất kỳ kết luận gì cũng cần thông qua tính toán chính xác mới có thể đưa ra. Cho nên, ta không tin bất kỳ khẩu hiệu hư vô mờ mịt gì." Mạc Ngữ thản nhiên nói: "Hạ lão sư, ngươi là giáo viên thể dục, ngươi am hiểu thể dục, mà ta am hiểu toán học. Hiện tại ngươi muốn ta tin tưởng ta am hiểu bóng rổ hơn so với ba đội viên đội bóng rổ kia, chuyện này cũng giống như ngươi muốn ta tin rằng ngươi am hiểu toán học hơn ta vậy, hoàn toàn không thể tin tưởng."

Không thể không nói, hôm nay thật hiếm khi thấy Mạc Ngữ nói nhiều như vậy, từ mặt này có thể thấy, vị giáo viên thể dục kiêm chủ nhiệm lớp Hạ Chí này đã khiến nàng phải thay đổi cách nhìn. Đương nhiên, thật ra chuyện này cũng có chút liên quan tới chuyện đã xảy ra lúc trưa nay. Trên thực tế, cách Hạ Chí xử lý Cao Tuấn lúc sáng cũng khiến Mạc Ngữ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, mà kết cục sau cùng của chuyện ấy cũng hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của Mạc Ngữ.

Nhưng cho dù là vậy, Mạc Ngữ vẫn không tin mấy lời Hạ Chí vừa nói, nàng rất hiểu tình huống của mình, từ nhỏ đến lớn nàng vẫn luôn không thích tiết thể dục, đừng nói tới đội viên chủ lực của đội bóng rổ, tất cả học sinh trong trường này, tùy tiện kéo một người ra cũng có trình độ thể dục tốt hơn nàng.

"Không hổ là nữ thần của ta, có lý có cứ!"

"Nữ thần không để ta phải thất vọng, quả nhiên không bị Hạ lão sư lừa dối..."

"Hẳn lần này Hạ lão sư cũng hết cách? Xem hắn còn có thể tìm lý do gì..."

"Lão nạp bấm ngón tay tính toán, giáo viên thể dục mới tới này có ý đồ bất lương với Mạc Ngữ..."

...

"Thế nhưng..." Vào lúc này, giọng nói của Hạ Chí cũng vang lên, truyền vào trong tai mỗi người, mà hiển nhiên là hắn cố ý dừng lại một chút, sau đó mới nói ra câu nói kế tiếp, "Mạc Ngữ đồng học, đúng là ta am hiểu toán học hơn ngươi."

Bốn phía đột nhiên an tĩnh, đây là cái quỷ gì?

Một giáo viên thể dục lại có thể nói bản thân am hiểu toán học, hơn nữa lại còn am hiểu toán học hơn Mạc Ngữ, đây là đầu óc bị hỏng rồi đúng không? Phải biết rằng, trên cơ bản, mỗi một lần thi toán học Mạc Ngữ đều có thể đạt điểm tối da, đừng nói giáo viên thể dục, trên thực tế, dù tính tất cả lão sư toán học trong trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không người nào dám nói mình am hiểu toán học hơn Mạc Ngữ!

"Chắc chắn là phương thức mở ra đại não của ta không đúng..."

"Tuyệt đối là ta đã nghe lầm..."

"Chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế không thể nào phát sinh..."

"Mẹ nó, lẽ nào ta ăn một bữa cơm cũng ngủ thϊếp đi? Chắc chắn là ta đang nằm mơ..."

Đang lúc mọi người tự lẩm bẩm, Mạc Ngữ cũng mở miệng, lần này, rốt cục giọng nói của nàng cũng không còn bình tĩnh như trước, mà mang theo kinh ngạc rất rõ ràng: "Hạ lão sư, ngươi cảm thấy ngươi am hiểu toán học hơn ta?"

Từ nhỏ đến lớn, chuyện có thể khiến Mạc Ngữ cảm thấy hứng thú chân chính cũng không nhiều, mà đây cũng không phải do nàng trời sinh lạnh lùng, mà là vì nàng có chỉ số thông minh hơn hẳn tất cả mọi người bên cạnh, điều này cũng dẫn đến trên cơ bản, trong mắt nàng, toàn bộ hành vi của những người bên cạnh đều có vẻ ấu trĩ buồn cười, điều này cũng dẫn đến nàng không cách nào cảm thấy hứng thú nổi. Nhưng bây giờ, nàng lại cảm thấy có chút hứng thú thật sự, lại có thể có người tự xưng bản thân am hiểu toán học hơn nàng, mà người này lại còn là một giáo viên thể dục!

Phải biết rằng hiện tại, có một câu nói rất lưu hành chuyên dùng để khinh bỉ khả năng toán học của một người không tốt, chính là "môn toán của ngươi là do giáo viên thể dục dạy sao"?

Nhưng hiện tại lại có một giáo viên thể dục tự xưng bản thân am hiểu toán học hơn cả thiên tài toán học là nàng, đây tuyệt đối là chuyện thiên phương dạ đàm!

"Không phải cảm thấy, mà là hiện tại ta thật sự am hiểu toán học hơn ngươi." Hạ Chí mỉm cười, "Mạc Ngữ đồng học, có lẽ ngươi không tin, nhưng kỳ thật rất đơn giản, chúng ta có thể nghiệm chứng một chút. Mỗi bên đưa ra một đề toán học để đối phương làm."