Lúc tan học vốn nên rất ồn ào huyên náo, nhưng bây giờ, trước cửa phòng học lớp sáu khối mười hai lại an tĩnh dị thường, trên trăm ánh mắt cùng nhìn về Hạ Chí, bọn hắn đều đang đợi kết quả. Thậm chí lúc này còn có mấy vị lão sư cũng gia nhập quần thể vây xem.
Trải qua một khoảng thời gian lên men, chuyện này sớm đã trở thành sự kiện trọng đại nhất hôm nay của trường trung học phổ thông Minh Nhật, bất luận là học sinh hay là lão sư đều rất quan tâm tới kết quả chuyện này.
Mà đương nhiên Cao Tuấn và Thiệu Phong cũng đang nhìn Hạ Chí, lúc này Cao Tuấn rất khẩn trương, so sánh với hắn ta, ngược lại Thiệu Phong có thể tính là tương đối tự tại, dù sao thì hiện tại, Cao Tuấn mới là trọng điểm chú ý của đám người. Về phần Thiệu Phong, tối đa cũng chỉ là diễn viên phụ làm nổi bật nhân vật chính mà thôi.
Mặc dù không muốn làm nhân vật phụ làm nổi bật nhân vật chính, nhưng giờ phút này, Thiệu Phong tuyệt không muốn làm nhân vật chính.
Cao Tuấn cũng không muốn làm nhân vật chính, nhưng hiện tại, hắn ta thực sự là một trong những nhân vật chính của sự kiện lớn này. Mắt thấy Hạ Chí đang không chút hoang mang tới gần, mà hơn trăm học sinh lại như người đứng hai bên đường chào đón Hạ Chí, trong lòng Cao Tuấn càng thêm mất hết sức lực, hắn ta chỉ cảm thấy đây như một hồi thẩm lí và phán quyết số mệnh, mà Hạ Chí lại là người thẩm lí và phán quyết, một câu nói của Hạ Chí có thể quyết định vận mệnh của hắn ta!
Hạ Chí đi tới vị trí cách Cao Tuấn không tới hai mét, rốt cục cũng dừng bước lại, sau đó, hắn cứ đứng nhìn Cao Tuấn như vậy, ánh mắt hơi có phần kỳ lạ.
Bốn phía rất an tĩnh, mỗi người đều đang đợi, chờ đợi lời tuyên án cuối cùng mà Hạ Chí dành cho Cao Tuấn, mà Cao Tuấn trong lúc bất tri bất giác trái tim đập bình bịch, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an, lẽ nào Hạ Chí vẫn muốn đuổi hắn ta?
Trong lúc mọi người còn chưa ý thức được, đã một phút đồng hồ đã trôi qua, mà đối với Cao Tuấn, một phút đồng hồ lại có vẻ dài dằng dặc. Trên thực tế, ngay cả Thiệu Phong đang đứng bên cạnh và những sư sinh khác đang vây xem cũng cảm thấy dài đằng đẵng, trong đám người an tĩnh cũng bắt đầu xuất hiện một số người nhỏ giọng nghị luận.
"Rốt cuộc Hạ lão sư muốn làm gì? Có muốn đuổi Cao Tuấn hay không, không thể sảng khoái một chút sao?"
"Ta cảm thấy hắn đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ này..."
"Là cảm giác vui vẻ khi trang bức sao?"
"Cảm thấy không ổn, ta thấy rất có thể Cao Tuấn sẽ bị đuổi học thật..."
...
Đang lúc mọi người âm thầm thảo luận, rốt cục Cao Tuấn cũng không kìm nén được nữa: "Hạ lão sư, ta đã làm theo lời ngươi nói, đứng ở nơi này tròn một tiết học, nửa đường không hề rời đi, hơn nữa ta vẫn luôn đứng thẳng, không hề gian dối lười biếng..."
Nói đến đây, Cao Tuấn phát hiện Hạ Chí vẫn không có phản ứng gì, bèn tiếp tục nói: "Hạ lão sư, nếu ngươi không tin ngươi có thể hỏi Thiệu Phong, chúng ta vẫn luôn đứng ở chỗ này, rất quy củ."
Cuối cùng, Cao Tuấn còn nhìn về phía Thiệu Phong, có vẻ hơi lo lắng: "Thiệu Phong, ngươi nói cho Hạ lão sư, có phải đó là thật không?"
Trong lòng Thiệu Phong thầm mắng một tiếng, hiện tại hắn ta chỉ muốn làm người trong suốt, thế mà Cao Tuấn thằng này cứ nhất định phải kéo hắn ta vào làm gì vậy?
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn ta có mắng Cao Tuấn cũng vô dụng, chỉ có thể nói giúp Cao Tuấn: "Hạ lão sư, Cao Tuấn không nói xạo, chúng ta vẫn thành thật chịu phạt đứng ở chỗ này."
Không có biện pháp, ai bảo Thiệu Phong nói giúp Cao Tuấn, trên thực tế cũng tương đương với nói giúp cho chính mình đây?
"Nhiều khi, ngươi rất chân thành rất nỗ lực làm một chuyện gì đó, nhưng sau khi ngươi làm tốt chuyện này lại phát hiện, thật ra, tất cả những việc ngươi làm vốn không có chút ý nghĩa nào." Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, giọng nói bình thản nhưng lại truyền rõ tới tai mỗi người ở đây, mà những lời này vừa ra, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Cao Tuấn đã bắt đầu mang theo đồng tình, bởi vì bọn họ có cảm giác, Cao Tuấn thật sự sẽ sáng tạo ra lịch sử, trở thành học sinh đầu tiên bị đuổi khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"ĐM, thằng này thật sự muốn gϊếŧ gà dọa khỉ!" Thiệu Phong oán thầm trong lòng, hắn ta cũng rất phiền muộn, từ trình độ nào đó đến nói, hiện tại hắn ta có thể tính là con gà bị gϊếŧ để dọa khỉ, nhưng so sánh với Cao Tuấn, hắn ta vẫn có thể tính là may mắn.
"Hạ lão sư, ngươi… ngươi có ý gì?" Sắc mặt Cao Tuấn Vi Vi đỏ bừng, lửa giận vẫn chôn giấu nơi đáy lòng trong lúc vô tình lại tuôn ra, hắn ta cảm thấy mình bị đùa bỡn hoàn toàn, từ đầu đến cuối, tên Hạ Chí đáng chết này vẫn đang đùa bỡn hắn ta!
Trong lúc vô tình Cao Tuấn đã nắm chặt hai tay, hàm răng cũng đang vô ý cắn chặt, nếu không phải Hạ Chí còn chưa đưa nói rõ là sẽ đuổi học hắn ta, chỉ sợ hắn ta đã triệt để bộc phát.
"Cao Tuấn bị đùa giỡn thảm rồi, các ngươi nói xem, liệu hắn ta và Hạ lão sư có đánh nhau không?"
"Chắc chắn là có, đổi lại là ta ta cũng không thể nhẫn!"
"Nhưng Hạ lão sư là giáo viên thể dục, đánh nhau với giáo viên thể dục không phải chịu thiệt sao?"
"Cho dù chịu thiệt cũng phải lên... cơn tức này không thể nhẫn, đây không phải cố ý hành hạ người khác sao?"
...
Tất cả mọi người cảm thấy việc Cao Tuấn bị đuổi học là kết cục đã định, mà càng nhiều người hơn cảm thấy thật ra đây là ý của hiệu trưởng, cái gọi là quan mới nhậm chức ba ngọn lửa, hiệu trưởng mới bắt đầu quản lý trường học, có đưa ra một số cải cách cũng rất bình thường, nếu Hạ Chí là bạn trai của vị mỹ nữ hiệu trưởng kia, đương nhiên hắn sẽ phân ưu giúp bạn gái mình.
"Ta sẽ không đuổi ngươi." Tại lúc này, giọng nói bình tĩnh lại vang lên.
"Họ Hạ ngươi... cái gì?" Vừa nghe thấy lời Hạ Chí nói, Cao Tuấn theo bản năng muốn bộc phát, nhưng hắn ta mới nói ra mấy chữ lại đột nhiên phát hiện không đúng, "Ngươi… ngươi nói cái gì? Ngươi… ngươi không đuổi ta?"