Dị Năng Giáo Sư

Chương 12: Thư tình ngươi viết cho ta (2)

Hạ Chí không chút hoang mang tự thuật đầu đuôi sự tình, cuối cùng cười nhạt một tiếng, "Hiệu trưởng, ta nghĩ ngươi nên cảm thấy vui vẻ, bởi vì ta đã bước được một bước đầu tiên ở lớp một khối mười hai."

"Vui vẻ?" Thu Đồng giận không chỗ phát tiết, "Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng ta với ngươi có quan hệ quỷ quái này, ngươi còn muốn ta vui vẻ? Ngươi cảm thấy ta sẽ vui vẻ sao?"

"Hiệu trưởng, muốn làm một lão sư giỏi, khó tránh khỏi phải hy sinh một số thứ." Hạ Chí mỉm cười, "Với ta, bị mọi người cho rằng ta là bạn trai ngươi đúng là một loại hy sinh cực lớn, nhưng vì những hài tử kia, thật ra hy sinh một chút danh dự cũng không tính là gì..."

"Ngươi nói cái gì?" Thu Đồng lập tức kinh ngạc không ngớt, không thể nhịn được mà ngắt lời Hạ Chí nói, "Ngươi còn đứng đó nói chuyện ma quỷ? Hy sinh danh dự của ngươi? Đây sao có thể là hy sinh danh dự của ngươi?"

Lần này, Thu Đồng thật sự bị chọc tức, tên khốn kiếp này còn biết nói tiếng người không? Cái gì gọi là hắn đã hy sinh cực lớn? Ý của hắn là, với hắn, làm bạn trai nàng là một loại hy sinh? Chẳng lẽ tên lưu manh này còn cảm thấy nàng không xứng với hắn?

"Quả thật là hy sinh danh dự của ta, ta vốn dựa vào năng lực của mình đến đây làm lão sư, nhưng bây giờ thì sao, tất cả mọi người đều cho rằng ta là nam nhân ăn cơm mềm (1)." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Đương nhiên, thật ra, nếu hiệu trưởng ngươi thực sự là bạn gái của ta, ta sẽ không ngại việc ăn chút cơm mềm, dù sao nữ nhân xinh đẹp vóc người lại tốt như ngươi, có thể ăn cơm mềm của ngươi cũng là một loại hưởng thụ..."

(1) Ăn cơm mềm: ý chỉ bám váy đàn bà, chạn vương trong truyền thuyết. Từ cùng nghĩa: Tiểu bạch kiểm.

"Lưu manh!" Thu Đồng không thể nhịn được nữa lại mắng một câu, nàng luôn cảm thấy cặp mắt sau tròng kính của tên khốn kiếp kia lại đang rình coi nơi không nên nhìn!

"Hiệu trưởng mỹ lệ, ta chỉ đang trần thuật sự thực mà thôi, trên thực tế, đúng là ta đã hy sinh rất lớn." Hạ Chí vẫn bày ra vẻ mặt vô tội như cũ, "Lúc đầu trường học này còn có rất nhiều nữ lão sư xinh đẹp, hiện tại ta không cách nào theo đuổi các nàng, bởi vì các nàng đều cho rằng ngươi là bạn gái ta, người khác cùng lắm cũng chỉ có thể vì một cây đại thụ mà từ bỏ một cánh rừng, nhưng ta lại vì một cây đại thụ xinh đẹp không thuộc về ta mà bỏ qua một mảng lớn rừng rậm vốn có thể thuộc về ta, ngươi nói xem, hy sinh này có phải rất lớn không?"

"Có phải ngươi cảm thấy ngươi còn bỏ qua rất nhiều học sinh xinh đẹp?" Thu Đồng cất lời châm chọc, khiến nàng có chút im lặng là, thật ra lời ngụy biện của tên khốn kiếp này vẫn có chút đạo lý.

"Hiệu trưởng, mặc dù ngươi rất xinh đẹp, vóc người cũng gợi cảm, có câu xinh đẹp là chính nghĩa, ta cũng rất thích ngươi, nhưng bây giờ ta vẫn phải phê bình ngươi, thân là hiệu trưởng, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy?" Hạ Chí lắc đầu, một bộ thành khẩn thấm thía, "Tuy nói ngươi mới vừa từ nước ngoài trở về, có thể nước ngoài tương đối cởi mở, nhưng ngươi không nên bị tư tưởng cởi mở đó ảnh hưởng, ngươi là hiệu trưởng, ngươi nhất định phải có giá trị quan chính xác..."

"Ngừng!" Thu Đồng lại không thể nhịn được nữa, "Rốt cục ngươi muốn nói điều gì?"

"Hiệu trưởng, ta muốn nói cho ngươi biết, tình yêu sư đồ là không đúng." Hạ Chí nói rất chân thành.

Thu Đồng ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời vậy mà nàng không cách nào phản bác.

Chỉ là, nàng vốn chỉ thuận miệng châm chọc Hạ Chí một câu, cuối cùng lại bị tên này đứng trên điểm cao đạo đức giáo dục một trận, điều này khiến nàng rất phiền muộn. Tên gia hỏa nhìn không khác gì lưu manh này có tư cách gì giáo dục nàng?

"Hiệu trưởng mỹ lệ, thật ra cũng không có gì to tát, ta tin tưởng ngươi chỉ vô tâm lỡ lời, không cần để trong lòng." Hạ Chí lại mở miệng, an ủi nàng, "Hay là chúng ta tiếp tục chủ đề khi trước đi, vì sự nghiệp giáo dục của trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta thực sự đã hy sinh rất lớn, tuy cá nhân ta cảm thấy hy sinh này tuyệt không tính là gì, nhưng nếu hiệu trưởng có thể bồi thường cho ta một chút thì càng tốt hơn."

"Ngươi còn muốn bồi thường?" Thu Đồng tức giận không thôi, "Đừng quên ta còn chưa ký hợp đồng với ngươi, có tin ta để ngươi trực tiếp rời đi?"

"Không tin." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc trả lời.

Thu Đồng lập tức chán nản, nàng thật muốn đuổi tên gia hỏa này đi, thế nhưng nàng lại biết, hiện tại trường trung học phổ thông Minh Nhật thực sự cần có Hạ Chí, nguyên nhân rất đơn giản, thoạt nhìn, tên gia hỏa này thật sự có thể chỉnh đám học sinh trong lớp một khối mười hai kia, mà sự thành bại của lớp một khối mười hai lại có thể quyết định tương lai của trường học này.

Sau khi hít sâu vài hơi, bộ ngực vốn phập phồng kịch liệt của Thu Đồng cũng hơi bình tĩnh lại một chút, cũng không biết chuyện gì xảy ra, dường như tên gia hỏa đột nhiên nhô ra này giờ nào khắc nào cũng đang trêu chọc tâm tình nàng, khiến nàng vẫn luôn tương đối lãnh tĩnh lại vài lần thiếu chút nữa mất khống chế.

"Muốn tăng lương, không có cửa!" Thu Đồng lạnh lùng nhìn Hạ Chí, tức giận nói.

"Không sao, ta không muốn tăng lương." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy bình tĩnh.

"Vậy ngươi muốn bồi thường gì?" Thu Đồng có chút ù ù cạc cạc, lúc trước, gia hỏa này đã nhân lúc cháy nhà mà đi hôi, yêu cầu tăng lương thêm một ngàn tệ, lúc này, ngược lại hắn không muốn tăng lương?

"Hiệu trưởng, ngươi cũng biết, hiện tại ta rất khó có thể tìm được bạn gái, ngươi bồi thường một người bạn gái cho ta đi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, thoạt nhìn tuyệt không giống đang nói đùa.