Gió đêm thoảng qua, Mục Tế Vân nhìn những sợi tóc dài đen nhánh được uốn xoăn của cô bị gió thổi bay lên, chúng lướt qua gò má, che mất nét mặt của cô, làm người ta cảm thấy đôi chút vô thực.
Cô ở giữa đêm đen, dáng đứng đoan đoan chính chính, rõ ràng rất mảnh khảnh nhỏ bé nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác của một gốc bạch dương, mạnh mẽ và kiên cường.
Mục Tế Vân hạ cửa kính xe xuống, “Lại đây.”
Sở Chiêu Chiêu tiến lên hai bước, đến gần cửa xe.
Mục Tế Vân lại nói: “Tháo mắt kính ra.”
Sở Chiêu Chiêu tuy cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nghe lời anh làm theo.
Một tay đặt trên cửa sổ xe, tay kia đặt trên vô lăng, Mục Tế Vân nghiêng người ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu.
Ánh sáng bệnh viện từ phía sau chiếu đến, tiếng xe cấp cứu gấp gáp hú vang, khoảnh khắc sinh ly tử biệt ở nơi này dường như bị phóng đại lên vô cùng.
Mà Mục Tế Vân lúc này lại chỉ yên lặng ngắm nhìn Sở Chiêu Chiêu, mãi sau anh mới nói: “Mắt em rất đẹp.”
*
Sở Chiêu Chiêu quay trở về phòng bệnh đúng lúc bố Sở đi ra đi vệ sinh.
Ông đỡ lưng, bước đi rất chậm.
“Bố.” Sở Chiêu Chiêu đỡ ông, “Bố lại đau lưng à?”
“Bệnh cũ thôi mà, không sao cả.” Bố Sở nói.
Sở Chiêu Chiêu lại nhìn lên vai ông, thấy có vài mẩu vụn màu nâu, “Bố, bố tan làm xong lại đi dỡ hàng giúp người ta à?”
Bố Sở bị phát hiện đành cười xòa, “Ha ha ha, không phải bố đang rảnh rỗi sao, rảnh thì đi kiếm thêm chút tiền thôi.”
“Con đã nói bố rồi, thắt lưng bố không khỏe thì đừng làm những việc đó nữa!” Sở Chiêu Chiêu gần như hét lên, rồi cô lại cảm thấy mình quá lớn tiếng, liền hạ giọng, “Lương của con rất cao, đủ dùng mà.”
“Con xem, không phải con lúc nào cũng bận rộn sao, mà bố lại không bận gì cả.” Bố Sở nói tiếp, “Hơn nữa con vừa mới tốt nghiệp, cũng nên có một khoản tiền để dành. Tháng sau nhận được tiền trợ cấp thì bố sẽ không đi dỡ hàng nữa.”
Thấy con gái mình vẫn cúi gằm mặt không nói lời nào, bố Sở lại dỗ dành: “Ôi chao, sau này hết tiền tiêu rồi thì bố liền tìm con được chưa?”
Sở Chiêu Chiêu không trả lời ông mà hỏi: “Mẹ đâu ạ?”
“Mẹ con tăng ca, vẫn chưa về.”
“Vâng, vậy bố về ngủ đi, con ở đây với em.”
“Không cần phải thế, con cứ về nhà ngủ đi, bố ở lại với con bé là được.”
Hai người tranh qua giành lại cả nửa ngày, cuối cùng bố Sở cũng không nói lại Sở Chiêu Chiêu, ông đành phải về nhà ngủ.
Sở Chiêu Chiêu trở về phòng bệnh, cô rót cho mình một ly nước ấm rồi ngồi xuống đọc sách.
Sở Minh Minh vốn đã ngủ rồi, không biết từ khi nào đã mở mắt ra hỏi cô: “Chị, người vừa nãy có thực sự là thầy của chị không đó?”
Sở Chiêu Chiêu nói: “Chứ sao nữa, là giảng viên đại học của chị.”
Sở Minh Minh híp mắt hỏi: “Thầy mà sao lại cùng chị đến bệnh viện hả?”
Dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, ánh mắt Sở Chiêu Chiêu lơ đãng, không biết đã rơi xuống nơi nào.
“Bởi vì…. thầy ấy là thầy.”
Sở Minh Minh lại nói: “Nhưng mà chị tốt nghiệp rồi.”
Sở Chiêu Chiêu đóng sách lại, “Em nghĩ đi, thầy cô giáo cấp ba của em còn thường xuyên đến bệnh viện thăm em mà, đúng không? Được rồi, không nói nữa, em mau ngủ đi.”
Sở Minh Minh chui vào trong chăn, giả vờ nhắm mắt ngủ.
Nhưng cô lại đang nghĩ, vừa mới nãy lúc chị mình kéo tay áo của anh trai kia, không hề giống hành động mà một học sinh nên làm với thầy giáo của mình.
Ít nhất là ở trên lớp cô, không ai dám đi gần thầy giáo như vậy.
Sáng ngày hôm sau, mẹ Sở đến bệnh viện, Sở Chiêu Chiêu ở lại ăn xong bữa cơm trưa liền trở về, dù sao ngày mai cô cũng phải đi làm.
Cô phải đổi hai trạm xe buýt mới đến được ga tàu điện ngầm.
Lúc đứng đợi chuyến xe buýt tiếp theo, cô nhìn thấy có một cửa hàng mắt kính phía đối diện.
Cứ vài giây Sở Chiêu Chiêu lại liếc nhìn một lần, bất tri bất giác hai chân đã băng qua đường lớn, đi vào cửa hàng đó.
Nhân viên thấy cô liền nhiệt tình chào hỏi: “Chị muốn mua gì vậy ạ?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn xung quanh, cảm thấy hơi mất tự nhiên, “Tôi… Tôi muốn xem kính áp tròng.”