Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 29.1

Sở Chiêu Chiêu vội vàng từ chối: “Không cần không cần đâu, em tìm khách sạn là được rồi.”

Mục Tế Vân vẫn chưa khởi động xe, ngồi đó nói: “Em có mang theo chứng minh thư không?”

Sở Chiêu Chiêu ngớ người nhìn anh, lí nhí xin xỏ: “Em… em mượn của thầy được không ạ?”

“Tôi đường đường là một giảng viên tiêu biểu mà lại đưa chứng minh thư của mình để em thuê phòng khách sạn, em thấy thế có hợp lý không?” Nói rồi Mục Tế Vân liền khởi động xe.

Nội tâm Sở Chiêu Chiêu lúc này: Thế thầy mang em về nhà thì hợp lý à?

Nhưng cô chỉ thầm nghĩ vậy chứ đâu dám nói ra.

Nếu Mục Tế Vân thật sự không đồng ý đưa chứng minh thư cho cô mượn thì trong một chốc một lát cô cũng không thể tìm được chỗ nào ngủ qua đêm. Bạn bè đại học đều mỗi người mỗi hướng, Cam Điềm hình như lại đang ở thành phố khác, đồng nghiệp đại đa số đều là nam, mà có là nữ thì cô cũng chưa thân tới mức xin ngủ nhờ.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, Sở Chiêu Chiêu lại không cầm theo thứ gì, không có cách nào di chuyển lực chú ý của mình. Cô luôn cảm giác, ngồi trong xe cùng Mục Tế Vân như vậy tồn tại một bầu không khí cô không biết gọi tên như thế nào, không phải là ngại ngùng xấu hổ, nó giống như có mấy chiếc móng vuốt bé xíu cứ gãi gãi cào cào vào đáy lòng cô.

Vì thế cô hỏi: “Thầy Mục, em mở nhạc được không ạ?”

Mục Tế Vân nói: “Sắp đến nơi rồi.”

Ở đây vẫn là khu vực trung tâm thành phố huyên náo, Sở Chiêu Chiêu cứ nghĩ nhà của Mục Tế Vân sẽ là một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại thành, cô nhìn ra ngoài, nơi này cách khu công nghiệp Công nghệ thông tin một quãng, khá gần với công ty của cô, vậy là nãy giờ hai người vừa đi một vòng lớn.

Vài phút sau, Mục Tế Vân đỗ xe xuống hầm rồi dẫn Sở Chiêu Chiêu vào thang máy.

Lúc đi ra, Mục Tế Vân đứng phía trước bấm mật mã mở cửa, còn Sở Chiêu Chiêu ở sau lưng anh đã căng thẳng đến mức nắm chặt vạt áo.

Vừa nghĩ đến tối nay cô sẽ ngủ ở nhà anh, Sở Chiêu Chiêu đã thấp thỏm không yên.

Dù sao mới chỉ mấy ngày trước, anh và cô còn có những cử chỉ rất thân mật. Mọi cảm giác của đêm đó cứ như đã mọc rễ trong lòng cô, để mỗi một lần cô ở riêng với Mục Tế Vân nó sẽ lại tự nảy mầm.

“Tinh”, cửa mở ra, đèn cảm ứng theo âm thanh cũng sáng lên.

“Vào đi.” Mục Tế Vân vẫn dẫn tay cô vào.

Đây là một căn hộ cao cấp, trong phòng khách có một cửa sổ sát đất rất lớn, có thể ngắm nhìn được cảnh đêm của thành phố.

Người xe tấp nập, đèn đuốc rực rỡ, khung cảnh bên dưới thật sự rất xa hoa náo nhiệt, mà ở nơi cô đang đứng này lại vô cùng yên tĩnh, chỉ vang tiếng bước chân của hai người.

Mục Tế Vân chỉ tay vào một căn phòng: “Đây là phòng của tôi.”

Sở Chiêu Chiêu hiểu ý, lập tức nói: “Vậy em ngủ ở phòng cho khách.”

Thấy Mục Tế Vân không nói gì mà chỉ gật gật đầu, Sở Chiêu Chiêu liền đi đến căn phòng bên cạnh, đẩy cửa ra nhìn.

Là thư phòng.

Cô đi về phía căn phòng còn lại, nhìn Mục Tế Vân hỏi anh có phải phòng này không, anh không nói gì, Sở Chiêu Chiêu liền đẩy cửa ra thì phát hiện chỗ này là nhà kho.

Vậy nên? Cả ba căn phòng chỉ có một phòng ngủ?

Sở Chiêu Chiêu bối rối nhìn Mục Tế Vân, không biết nên làm sao.