“Chú Lưu, ông ngoại, con xin phép đi rửa tay một lát.” Mục Tế Vân đứng dậy xin phép.
Ông cụ Kỳ nhìn anh, lạnh giọng nói: “Đi nhanh rồi về.”
Mỗi lần sắp xếp cho anh làm quen với cô gái nào, là y như rằng anh đi rửa tay cũng phải nửa tiếng mới quay về.
“Vâng.” Mục Tế Vân gật đầu, mỉm cười đi ra ngoài.
*
Trên hành lang, giọng nói nôn nóng của Lưu Đồng vang lên.
“Cần gấp trong nửa tiếng à?”
“Tôi có sao lưu lại, nhưng đã để ở công ty rồi, bây giờ có không bị tắc đường thì trong vòng nửa tiếng cũng không về kịp.”
“Như vậy đi, tôi sẽ gọi điện hỏi thử trong công ty còn người không.”
Điện thoại vừa ngắt kết nối, Lưu Đồng nghĩ ngay tới Sở Chiêu Chiêu, cô là người duy nhất trong Bộ phận Phát triển có khả năng vẫn đang còn ở công ty tăng ca.
Vừa rồi có một khách hàng nước ngoài gọi điện cho cô, nói sắp đến giờ họp nhưng lại làm mất văn kiện quan trọng của sản phẩm, cần rất gấp. Lưu Đồng nhớ là cô đã lưu tệp đó lên màn hình chính của máy tính, bây giờ cách nhanh nhất là hỏi thử ở công ty còn ai không.
Cô gọi cho Sở Chiêu Chiêu, lần thứ nhất không ai bắt máy, phải đến lần thứ hai mới có người nghe.
“Alo, Chiêu Chiêu à, em còn ở công ty không?”
Lưu Đồng vừa hỏi xong, đúng lúc Mục Tế Vân từ phòng vệ sinh bước ra, anh gật đầu với Lưu Đồng rồi đi ngang qua người cô.
Nghe thấy hai chữ “Chiêu Chiêu”, anh bất giác đi chậm lại.
“Em còn ở đó là tốt, bây giờ em vào văn phòng chị bật máy tính lên, mật khẩu là 76985431, trên màn hình có một tệp đề là ‘Trí Thắng 5.6’ bên trong có một thư mục là ‘Văn kiện bản pdf’, em nhìn thấy chưa?”
Nửa giây sau, Lưu Đồng lại nói tiếp: “Đúng rồi, bây giờ em gửi file đấy qua điện thoại cho chị đi.”
“Ừ, được rồi.”
Xử lý xong công việc, Lưu Đồng đang chuẩn bị tắt điện thoại thì trong đầu cô xoẹt qua một thứ gì đó, “Chiêu Chiêu, sao giọng em lạ vậy? Em khóc à?”
“Không sao ư? Chị thấy giọng em không giống bình thường, có phải ốm rồi không?”
Lưu Đồng nghe câu trả lời của Sở Chiêu Chiêu mà trong lòng dấy lên một tia hồ nghi.
“Ồ, vậy à…mà sao muộn rồi em vẫn còn ở công ty?”
“Chiêu Chiêu, em đừng tăng ca muộn như vậy, công việc không gấp, cuối tuần em về làm cũng được.”
“Vậy nhé, nhớ về sớm một chút, trời tối rồi, em ra về chú ý an toàn.”
Tắt điện thoại, Lưu Đồng chợt phát hiện Mục Tế Vân đứng cách cô một khoảng không xa.
Đây là…. đang đợi cô?
Lưu Đồng vuốt vuốt tóc mái, nói: “Sao anh còn chưa vào?”
Mục Tế Vân mấp máy môi, ánh mắt khẽ động, cuối cùng chỉ nói: “Ra ngoài hít thở không khí.”
Hai người đi vào phòng bao thì thấy ông cụ Kỳ và ông Lưu đang nói chuyện hăng say, người khác chen vào không được.
Kỳ Thanh Thụ là cựu viện trưởng Học viện Mỹ thuật của Nam Đại, đã về hưu được vài năm, vì thế mà tính khí có chút cổ quái đặc trưng của một nghệ thuật gia. Còn Lưu Tư Hà là một giáo sư chuyên ngành Tài chính, lại có hứng thú nghiên cứu về mỹ thuật, hai người họ có điểm chung, trò chuyện vô cùng hợp.
Mục Tế Vân nghĩ, còn nói là sắp xếp xem mắt cho mình, là dịp cho bọn họ hội ngộ thì có.
Còn Lưu Đồng ngồi được một lúc, trong lòng cứ bồn chồn không yên.
Có lẽ là do giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy cảm, cô cảm thấy Sở Chiêu Chiêu nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.
Năm phút trôi qua, cô không thể tiếp tục ngồi đây nữa, cô đứng dậy nói: “Bố, ông Kỳ, cô Kỳ, công ty con có chút việc, con xin phép đi trước.”
Tất cả mọi người ngồi đây, trừ Mục Tế Vân ra thì ai cũng kinh ngạc nhìn cô.
“Bây giờ sao? Gấp vậy à?”
Lưu Đồng gật đầu, “Vâng, rất gấp ạ.”
Ông cụ Kỳ có chút bất mãn mà ông Lưu cũng tỏ ra không vui.
“Hôm nay là thứ sáu, còn có việc gì gấp mà phải quay về lúc này chứ…”
Lưu Đồng không biết nên trả lời thế nào, đang lúc cô do dự thì Mục Tế Vân đột nhiên lên tiếng: “Con đưa cô ấy đi.”
Lúc này thì ông cụ Kỳ liền vui vẻ trở lại, “Được, con đưa Đồng Đồng đi đi, đi đường nhớ cẩn thận.”