Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt, lúc này cô ngồi trên bàn, bẻ chân mình thành chữ "M", qυầи ɭóŧ không biết từ lúc nào đã bị cô cởi tuột đến mắt cá chân. Cô mở tiểu huyệt trước mặt anh ta, ngón tay tách môi huyệt ra, không ngừng vẽ vòng tròn xoa xoa âm đế của mình, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong trào ra làm ướt cả tiểu huyệt, tay cô chậm rãi đẩy ra hai môi huyệt ra để Lục Hạo Vũ chiêm ngưỡng lỗ trong phấn nộn đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong.
"Tao hóa, nước thật nhiều."
Lục Hạo Vũ miệng mắng cô tao hóa nhưng côn ŧᏂịŧ phía dưới đã sớm bừng bừng, anh ta muốn đem côn ŧᏂịŧ của mình hung hăng cắm vào tiểu huyệt của cô, hung hăng thao tiểu bức của cô, thô bạo thọc vào hoa tâm của cô, dù sao thì cô vừa da^ʍ vừa tao, nhất định là đã sớm bị nhiều đàn ông thao qua.
Nhưng thư phòng này dù sao cũng là địa bàn của anh trai ruột của anh ta, anh ta nhìn thời gian, hiện tại đã sắp 6 giờ, anh trai Lục Sâm của anh ta đã tan làm, nhất định đang đỗ xe rồi chuẩn bị lên.
Muốn ở đây thao lạn cô thì khẳng định là không kịp, mỗi lần anh ta thao cô, thao không tới ba mươi phút là cô không chịu buông tha cho anh ta.
"A... Hạo Vũ...mau đến thao tiểu huyệt của em~ người ta chịu không nổi, muốn được anh thao tiểu huyệt...phải thao thật lâu...thao đến khi phun nước mới thôi~"
Tiếng rên của cô khiến Lục Hạo Vũ có chút không chịu nổi, vì để tốc chiến tốc thắng, anh ta đi đến giữa hai chân cô, nâng một cái chân trắng như tuyết đặt lên vai, ngay cả màn dạo đầu cũng lược bỏ, tiểu tao hóa Bối Tình này không chỉ tự xoa đến chảy dâʍ ŧᏂủy̠ mà còn tự dùng tay mở môi huyệt ra, chọc vào trong để lộ lỗ huyệt hồng nhuận.
Lục Hạo Vũ dùng ngón tay chọc chọc vào lỗ huyệt đã sớm co rút, thô bạo dùng ngón tay đẩy thẳng vào, hung hăng đâm vào âʍ đa͙σ của cô.
Những người khác đều muốn nhẹ nhàng, nhưng Bối Tình là tao hóa trời sinh, càng thô bạo càng thích, cô không sợ đau, cho nên anh ta liền hung hăng đâm vào trong, nhưng chiều dài ngón tay dù sao cũng có hạn, cũng không thể đâm đến nơi sâu nhất, ngón cái chỗng bên ngoài, ngón trỏ cùng ngón giữa hung hăng đâm thẳng vào trong nhưng cũng không thể chạm tới nơi sâu nhất.
Bối Tình cảm thấy tiểu huyệt vừa ngứa vừa khó chịu, cô bất mãn kêu lên: "Còn muốn, còn muốn côn ŧᏂịŧ lớn~"
Lục Hạo Vũ lại đâm thêm một ngón tay vào trong tiểu huyệt của cô, cô vẫn nói không đủ, ánh mắt anh ta liền rơi xuống một cây bút trên bàn, rục rịch muốn lấy bút Lục Sâm đâm cô!
Mà trong thư phòng, hai người đang làm chuyện dâʍ ɖu͙© đều không để ý tới, anh cả Lục Sâm đã sớm tan làm, dáng người thẳng tắp, chân dài hữu lục đã đứng ngoài cửa từ lâu.
Anh đã đứng ở đó rất lâu, từ lúc Bối Tình mở tiểu huyệt của mình ra, để lộ hang động đầy nước trơn trượt, anh liền nhìn chằm chằm tiểu huyệt của cô mà không dời mắt, khóe miệng khẽ cong lên.