Ta Ở Tiên Giới Làm Ruộng

Chương 15: Luyện Khí nhập thể cấp tốc

Lâm Thừa Phong bị Trần Thính Vân nói nghẹn một chút, thở dài một hơi sau đó cũng không quay đầu lại mà đi về nhà.

Sau khi về đến nhà, cũng không cho Trần Thính Vân thời gian nghỉ ngơi trực tiếp liền bắt đầu giúp nàng Luyện Khí nhập thể.

“Ách? Ngươi không cần chuẩn bị một chút sao?” Trần Thính Vân thấy Lâm Thừa Phong dường như muốn cưỡng chế Luyện Khí nhập thể, không ăn dược cũng không linh thạch, này thật sự có thể?

Trực giác báo nguy kêu, Trần Thính Vân cảm thấy Lâm Thừa Phong muốn hố nàng.

“Ngươi không phải nói muốn mau sao? Luyện Khí nhập thể cũng không dễ, dựa theo phương pháp tầm thường, cần bảy bảy bốn mươi chín vị linh dược, thuốc tắm ngâm ước chừng bảy ngày, thiếu một khắc đều không được.”

“Ngươi là cùng số bảy có thù oán sao?Chuẩn bị cái gì bảy bảy bốn mươi chín, chín chín tám mươi mốt a.” Trần Thính Vân theo thói quen tính phun tào ( chửi) cách cổ nhân sử dụng con số: “Còn có a, ngâm đủ bảy ngày, ăn uống tiêu tiểu làm sao bây giờ?”

Đối với Trần Thính Vân mà nói, việc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trước mắt Nguyên Anh lão tổ Lâm Thừa Phong không biết bao nhiêu trăm tuổi này cũng không nghiêm trọng bằng bảy ngày bảy đêm cùng nước thuốc tắm lẫn shit, nướ© ŧıểυ (chị nhà tục quá không đỡ nổi 《○ ° ○》/)

Nếu bảy ngày bảy đêm đều phải ngâm mình trong thuốc tắm một chút cũng không thể rời, nàng thà rằng lựa chọn học cấp tốc.

“Là học cấp tốc đúng không? Học cấp tốc cùng thuốc tắm hiệu quả hẳn là giống nhau đi?”

“……” Nguyên Anh lão tổ mấy trăm tuổi đang muốn úp úp mở mở bị người chặn họng, sau khi trầm mặc hai giây lập tức vén tay áo bắt đầu giúp Trần Thính Vân học cấp tốc.

Dù sao là Trần Thính Vân tự chọn, hiệu quả đương nhiên giống nhau, chỉ là quá trình không giống mà thôi.

Chỉ thấy Lâm Thừa Phong nắm một tay Trần Thính Vân vận chuyển mười phần linh lực hướng vào trong cơ thể.

Cổ linh lực này như là có sinh mệnh, dọc theo kinh lạc Trần Thính Vân liền hướng vào trong.

“Di? Hảo kỳ quái, cảm thấy cơ bắp ê ẩm, giống như bị chích. Ta còn tưởng rằng là như tiểu thuyết võ hiệp lòng bàn tay để phía sau lưng vận chuyển nội lực.”

Trần Thính Vân 3 giây trước còn có tâm tư tò mò, kết quả ba giây đồng hồ sau cổ tay của nàng liền bắt đầu đau.

“A, a…… A a a đau đau đau.” Trần Thính Vân cảm thấy được một cổ tiểu linh lực dọc theo cánh tay của nàng hướng lên trên.

Lúc đầu nàng còn có thể chịu đựng, trên chóp mũi đều toát ra những giọt mồ hôi nhỏ. Thời điểm sợi linh lực kia chạy qua bả vai hướng tới trái tim lại từ trái tim hướng khắp thân thể khuếch tán, Trần Thính Vân rốt cuộc không nhịn được nữa.

“A a đau đau đau!!”

Cố tình một tay Lâm Thừa Phong nắm cổ tay nàng, một tay khác đem Trần Thính Vân giãy giụa khống chế.

Không có thức tỉnh dị năng cùng với không Luyện Khí nhập thể, Trần tay mơ căn bản không phải là đối thủ Lâm Thừa Phong, cả người đau như rút gân phát run cũng không thoát khỏi Lâm Thừa Phong, như một con cá mặn chịu chết ở trên giường nhảy không ngừng.

Đau đau đau đau a a a!!!

Nàng cả đời này cũng chưa từng trải qua cảm giác đau như vậy! Đời trước bị tang thi cắn chết, cũng không đau như vậy a! Sinh hài tử không tính, nàng còn chưa có sinh qua, không biết!

Ngay từ đầu Trần Thính Vân còn có thể giả chết chịu đựng, nhưng khi vô số cổ linh lực phân tán hội tụ đến thượng trung hạ đan điền chuẩn bị muốn đánh sâu vào, Trần Thính Vân liền nhịn không nổi!

“Buông ta ra! Đau chết ta! Ta không làm! Chết lão tử buông ra!” Một cái không cẩn thận bại lộ cái gì.

“Buông ta ra a a! Ta không làm!”

“Đau a a!”

Trần Thính Vân đau đến hai mắt chảy nước mắt, căn bản không khống chế được bản thân, điên cuồng thô tục mắng rất nhiều căn bản không biết bản thân nói cái gì.

“#%$$$€$&%$¥¥##$@ a a!!!”

Thật sự quá đau!

Đau đến mức nàng muốn quỳ xuống đất xin tha, chính là Lâm Thừa Phong la sát này căn bản không buông ra!

Trần Thính Vân vẫn như cũ, cá mặn bị áp chế ở trên giường kêu thảm thiết run rẩy, cho đến khi nàng nghe được bên cạnh có tiếng răng rắc nhấm nuốt, quay đầu liền thấy đôi mắt ngây thơ thuần khiết của Lâm Thừa Vũ, cùng với khóe miệng dính bắp rang.

Tiểu đệ ngốc này cũng không biết là khi nào tiến vào, liền ngồi xổm trước mặt xem ca ca tẩu tẩu.

Mạc danh mà, Trần Thính Vân sau khi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Thừa Vũ rõ ràng cùng Lâm Thừa Phong giống nhau như đúc, đau đến nuốn nổi điên- Trần Thính Vân đột nhiên dịu xuống.

Không khí trong phòng an tĩnh một giây.

Lâm Thừa Phong rèn sắt khi còn nóng vẫn luôn chuyên tâm không bị gì quấy nhiễu một hơi đem linh lực đi khắp kinh lạc toàn thân Trần Thính Vân đồng thời đánh sâu vào ba cái thượng trung hạ đan điền của nàng.

Thình lình xảy ra đau nhức đánh sâu vào, Trần Thính Vân hai mắt vừa lật, một chút cũng không kịp hỏi bản thân rốt cuộc là cái linh căn gì phẩm giai gì liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Đói bụng.” Thì ra Lâm Thừa Vũ tiến vào là vì chuyện này.

Lâm Thừa Phong ngửi ngửi trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt bắp rang, nhưng mà bắp rang bên khóe miệng Lâm Thừa Vũ cũng bị Lâm Thừa Vũ liếʍ ăn.

“……”

Lâm Thừa Phong nhớ tới Trần Thính Vân có thói quen yêu thích trữ đồ trong không gian, trong nhà thật sự một cái đều không có.

Trần Thính Vân hao hết sức lực hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ chưa đến ngày mai cũng không tỉnh.

Mặc dù Lâm Thừa Phong sẽ nấu cơm, hắn lúc này cũng quá mức hối hận phóng túng bệnh thu thập của Trần Thính Vân, mặc Trần Thính Vân ý nghĩ ban đầu là sợ khi trong nhà không ai bị người lẻn vào thuận tiện lấy đi đồ vật trong nhà.

Hiện tại trong nhà một cái cũng không có, thịt yêu thú gϊếŧ được ở núi lớn lại tất cả ở trong không gian nàng, này rõ ràng muốn hai huynh đệ cộng thêm một con gà trống bụng đói đến bình minh.

Đến nỗi rau xanh trong vườn…… Không có dầu muối làm sao có thể ra một bàn thức ăn chay.

“Ác,”

Đi theo sau chân Lâm Thừa Vũ tiến vào, gà trống tựa hồ cảm ứng được một tia nguy hiểm, nó cũng không quay đầu lại mà lập tức bay lên nóc nhà khi nghe gà sấy khô đi.

“Ta đói.” Lâm Thừa Vũ lưu luyến không rời ăn xong miếng cuối cùng mà còn thì cũng vô dụng, bởi vì bắp rang không đủ no.

Hướng tẩu tẩu tìm tới muốn ăn, kết quả tẩu tẩu vậy mà ngủ.

Khó chịu, muốn khóc.

“…… Đợi chút.” Lâm Thừa Phong quyết đoán quay lại vận chuyển linh lực vào trong cơ thể Trần Thính Vân, vì để kêu Trần Thính Vân dậy nấu cơm cũng thật là đủ liều mạng. (Miếng ăn là miếng tồi tàn không sai mà)

Vốn dĩ Lâm Thừa Phong vì giúp Trần Thính Vân Luyện Khí nhập thể đã tiêu hao hơn phân nửa linh lực trong cơ thể, bây giờ còn muốn tiếp tục tốn sức đánh thức Trần Thính Vân.

Thật là đời trước nữa thiếu nợ nàng.

Lâm Thừa Phong thực xác định đời trước chưa từng gặp được cái hố như Trần Thính Vân, vậy chỉ có thể là đời trước nữa mà hắn không biết.

“Đói.” Lâm Thừa Vũ chờ đến không kiên nhẫn, cũng học đại ca hắn bắt lấy tay Trần Thính Vân vận linh lực.

Sau khi Trần Thính Vân đau đến ngất đi cũng không thoải mái dễ chịu mà hôn mê, nàng như cũ có thể cảm nhận được đau đớn, chỉ là vì nhịn đau mà kiệt sức lực cho nên mới không tỉnh nổi.

Lâm Thừa Phong là Kim Hỏa linh căn, linh lực cùng linh căn hắn giống nhau đều mang theo hơi thở nóng bức, tiến vào trong cơ thể Trần Thính Vân đang đau đến phát run.

Cho đến khi nàng cảm nhận được một cổ linh lực sinh mệnh ôn nhu giảm bớt đau đớn trong kinh mạch, lúc này mới làm kinh mạch như cải trắng héo của Trần Thính Vân một lần nữa tươi lên.

“Đói đói đói, tẩu tẩu ta đói!” Một cái giọng siêu cấp lớn hướng nàng rống to.

“Ăn ăn ăn.”

Trần Thính Vân nhăn mí mắt, còn chưa có mở mắt liền từ trong không gian đào ra một đống lớn đồ vật.

Sau một hồi lâu, Trần Thính Vân mới nghe tiếng sột sột soạt soạt ăn cái gì đó mở mắt ra, kết quả liền ngoài ý muốn phát hiện không chỉ có tiểu đệ ngốc đào bao nilon, Lâm Thừa Phong cũng kéo túi chà bông trong suốt ăn.

Xem tốc độ hai huynh đệ ăn, chỉ sợ là đói quá mức.( nạn đói gõ cửa nhà a ( )/)

“Ta hôn mê bao lâu?”

“Là lúc làm cơm chiều.”

“Nga……” Trần Thính Vân chớp chớp mắt, cảm nhận được năng lượng dao động trong cơ thể vừa quen thuộc lại có chút xa lạ.

Ngưng thần áp súc, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một chuỗi bọt nước nhỏ.

“Thủy Đơn linh căn, thiên phẩm.” Phát ra cùng với âm thanh sột sột soạt soạt đào bao nilon.

Vẫn bình tĩnh, Trần Thính Vân dường như sơ sơ đoán được kia thiên phẩm Đơn linh căn.

Theo sau lại thêm một câu:

“Luyện Khí tầng 2.”

Luyện Khí tầng 2 cũng là học cấp tốc.

Bản thân Trần Thính Vân từng có bản lĩnh dị năng hệ thủy, nàng đời trước dị năng hệ thủy cấp 6 đối với thủy nguyên tố lực hiểu biết cũng còn, hiện giờ ấn tân, đã được người nắn kiến tốt, đả thông kinh mạch toàn thân hoàn toàn không có vấn đề gì.

Hơn nữa hai huynh đệ Lâm gia còn cho nàng thêm linh lực, nàng như vậy liền lập tức nhảy tọt tới Luyện Khí tầng 2, tránh khỏi như người khác tu luyện mười năm.

Sau khi Trần Thính Vân nghe xong lòng tràn đầy sung sướиɠ, lập tức đi phòng bếp làm một bữa tiệc lớn khao đại gia.

Mãn Hán toàn tịch* không có, nhưng tám món chính kia cũng có thể có.

*Mãn-Hán Toàn Tịch hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy. Tuy nhiên, chính sử không ghi chép lại sự kiện này.

Hơn nữa tất cả thịt yêu thú cùng linh thực linh quả đều chọn từ núi lớn trở về, một bữa cơm chiều đại gia ăn đến bụng căng, cũng nhanh đem linh lực bị hao tổn bổ xung trở lại.

Sau khi Trần Thính Vân Luyện Khí nhập thể không bao lâu đã bị người phát hiện.

Một nhà Lâm Thừa Phong ngày hôm qua náo loạn lớn như vậy đã sớm làm cho người cả thôn Trần Điền nháo tâm, sau khi nhìn thấy Trần Thính Vân ra vườn hái rau vậy mà đã là tu giả Luyện Khí nhập thể, cùng với lời đồn Lâm Thừa Phong ở núi lớn được thiên tài địa bảo càng thêm huyên náo.

“Vân nha đầu ma ốm kia sống không quá 16 tuổi vậy mà cũng là tiên sư.”

Không sai, nguyên thân Trần Thính Vân đến nay mới 15-16 tuổi. Hơn nữa mọi năm bị cha mẹ hà khắc, lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy, nhìn như tiểu nha đầu còn chưa phát dục.

“Này thiên tài địa bảo là thật chăng?”

“Đương nhiên là thật! Thiên tài địa bảo chính là trân bảo thế gian khó tìm, liền tính Lâm đại thiếu gia chỉ chia một tí xíu như móng tay cái mà cũng có thể làm Vân nha đầu thành tiên sư, nếu được ăn toàn bộ luôn, kia còn không trực tiếp phi thăng a!”

“Thật là mệnh tốt a, không chỉ xung hỉ đem Lâm đại thiếu gia tỉnh, còn thành tiên sư.”

Thôn Trần Điền đủ loại đồn đãi diễn biến càng kịch liệt, đơn giản người thôn Trần Điền còn không ngu đến mức đến đem tin thiên tài địa bảo truyền ra bên ngoài, cũng không dám đắc tội thôn trưởng.

“Tự Minh, Tự Minh, ngươi truyền mật tin cho Tam công tử bên kia sao rồi?” Trong nhà thôn trưởng, thôn trưởng Trần Cân toàn thân bọc đầy thuốc cùng băng vải nằm ở trên giường nhìn chằm chằm đại nhi tử Trần Tự Minh đứng ở đầu giường.

“Đã truyền, chờ Tam công tử đến chính là ngày chết của bọn họ.” Trần Tự Minh căng thẳng, âm thầm cắn răng.

Đã sớm cùng cha nói trực tiếp đem Lâm Thừa Phong bị thương hôn mê ép chết là được, cố tình cha lo trước sợ sau bị Lâm Dương Đức trả thù, chờ sau khi Tam công tử thượng vị còn sợ cái gì Lâm Dương Đức.

Hiện tại là hậu quả xấu, làm một nhà Lâm Thừa Phong tro tàn lại cháy*, còn đạt thiên tài địa bảo, tăng nhiều công lực như vậy.

* Ý như là hồi sinh lại.

Nếu thiên tài địa bảo còn tạm thời không có việc gì, nếu bị Lâm Thừa Phong ăn, Lâm Thừa Phong cùng với hai cái người được chia thiên tài địa bảo kia chạy cũng không thoát vận mệnh nhập lò. (Ý là nói đem 3 người bỏ lò luyện á hả!!! Dã man :v)

“Tốt tốt tốt.” Trần Cân cũng hận, nghe được nhi tử đã an bài tốt liền mệt mỏi nhắm mắt lại.

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu

Hẹn mng cuối tuần:333