Kỳ thật Diêu Lan Ca không dùng bao nhiêu khí lực, hơn nữa đại đa số roi đều tránh cột sống của Cơ Quyện Tửu.
Nhưng roi của linh hư tông chất lượng thượng thừa, vả lại còn phải để cho những đệ tử cùng môn chủ xung quanh nhìn, mấy chục roi đánh xuống, sau lưng Cơ Quyện Tửu cũng máu tươi đầm đìa đầy mắt hỗn độn.
Cơ Mệt Tửu cắn răngđêt mình không phát ra thanh âm, sau lưng đau giống như đao cắt lửa thiêu, nhưng trong lòng lại tràn ngập vui sướиɠ.
Sau khi hắn xâm phạm tiên quân, đối phương chẳng những không trách tội, thậm chí còn che chở hắn thu hắn làm đồ đệ, đây có phải là nói rõ địa vị của hắn trong lòng tiên quân cùng người khác không giống nhau.
Nếu như bị roi này có thể đổi lại Diêu Lan Ca thu hắn làm đồ đệ, như vậy hắn cảm thấy là hắn kiếm hời. Trở thành đồ đệ tiên quân, đó là chuyện chỉ có trong mơ, mà nay lại biến thành hiện thực.
...
Buổi tối Cơ Mệt Tửu nằm sấp trên giường, Diêu Lan Ca vẫn tự mình bôi thuốc cho hắn, chẳng qua lần này dùng thuốc phấn mà Diêu Lan Ca trân quý. Tuy rằng dược hiệu rất tốt, nhưng rắc lên da thịt sau lưng, vẫn đau đến mức Cơ Quyện Tửu nghiến răng trợn mắt.
Diêu Lan Ca mang một bầu rượu đặt trên bàn tới cho hắn, lúc y bị thương thích uống rượu phân tâm, có thể có hiệu quả giảm đau, có lẽ phương pháp này cũng có tác dụng đối với Cơ Quyện Tửu.
Cơ Quyện Tửu uống vài ngụm, rượu, rượu ngọt ngào êm dịu như nước suối, hương vị ngọt ngào, không chút nào đốt cháy tâm can hắn, đích xác làm cho hắn thoải mái không ít.
"Tiên quân. Không, sư tôn." Cơ Quyện Tửu tràn đầy vui mừng gọi sư tôn mấy lần, sau đó hỏi chuyện lúc trước hắn nghe được ở ôn tuyền, "Giản Mạc Tư kia nói người đã có hôn ước, là thật sao?”
Diêu Lan Ca đối với hôn ước cũng không kiêng dè, dù sao chuyện này toàn bộ người của Linh Hư tông đều biết, thấy hắn hỏi y dứt khoát đem chuyện này nói rõ ràng với hắn:
"Mẫu thân ta cùng phu nhân của một gia đình họ Kiều là bạn tốt, lúc Kiều phu nhân mang thai hai người đã ước định với nhau, nếu sinh hạ nữ nhi ngày sau hai nhà liền kết làm thông gia. Sau đó Kiều tiểu thư xuất thế, cha mẹ hai bên liền thỏa thuận hôn ước trên rượu đầy tháng, chờ Kiều tiểu thư tròn mười lăm tuổi, ta mang theo sính lễ đến cửa cưới nàng làm vợ.”
Y nói rất bình tĩnh và thẳng thắn, như thể đang nói về điều gì đó không liên quan gì đến mình. Cơ Quyện Tửu nghe chính miệng y chứng thực phần hôn ước này, trong lòng nặng trịch như một cục bông ướt, " Vậy sư tôn thích vị tiểu thư nhà họ Kiều kia sao?”
Động tác băng bó của Diêu Lan Ca dừng một chút, "Thế nào xem là thích?”
Cơ Quyện Tửu cơ hồ muốn thốt ra, ta đối với sư tôn chính là thích, nhưng hắn chung quy cũng không có lá gan kia, buồn bực trả lời, "Có lẽ chính là lúc không gặp mặt thì khát vọng được gặp mặt, lúc ở chung rất vui vẻ, lúc chia tay lại không nỡ. Muốn cùng hắn như hình với bóng cùng chung sống phần đời còn lại, hơn nữa nhận định không phải hắn thì không thể.”
Diêu Lan Ca không biết đối phương đang miêu tả tình cảm với y, cho nên đối với những lời nói có điều tiết rõ ràng này có chút ngoài ý muốn, "Ngươi ở trong tông có người mình thích rồi?”
Cơ Quyện Tửu trầm mặc không trả lời, Diêu Lan Ca chỉ coi là hắn chấp nhận, không biết vì sao trong lòng có chút không vui, lúc quấn băng gạc dùng sức lớn hơn một chút, đau đến mức Cơ Quyện Tửu liên thanh nói "nhẹ một chút".
Diêu Lan Ca còn đang hồi tưởng lại ngày thường cơ Quyện Tửu ngày thân thiết cùng đệ tử nào, Cơ Quyện Tửu lại thăm dò hỏi y, "Lần sau sư tôn đi thăm vị hôn thê kia của người, có thể mang theo đệ tử, đệ tử hay không..."
Hắn không tình nguyện phun ra nửa câu sau, "Đệ tử cũng đối với vị sư tôn... Kiều tiểu thư kia có chút tò mò.”
Diêu Lan Ca thuận miệng nói được, ngữ khí cũng không vui vẻ lắm. Cơ Quyện Tửu không biết mình làm cho sư tôn mất hứng ở đâu, vì thế không nói chuyện yên lặng uống rượu.
Diêu Lan Ca thấy hắn xem rượu như nước lã mà uống, tiện tay đoạt lấy bầu rượu đặt lên bàn, Cơ Quyện Tửu muốn kháng nghị, Diêu Lan Ca thuận miệng mở đề tài, "Ta nhớ rõ lúc ngươi vừa mới tiến vào tông môn thu lại tên, viết là Cơ Nhất?”
Đệ tử mới tiến vào Linh Hư tông đều phải thu vào danh sách, chữ Cơ Mệt Tửu đã học đều là năm nay đến đây học, lúc ấy hắn chỉ biết viết họ của mình.
Vì ứng phó cửa ải tên này, hắn hỏi đệ tử bên cạnh một chút, trong tất cả các chữ viết dễ nhất là cái nào, đệ tử kia nói cho hắn biết là chữ "Nhất".
Vì thế hắn liền nói cho đệ tử cầm bút thu lại tên mình gọi là "Cơ Nhất", chọc cho tên đệ tử kia thần sắc cổ quái nhìn hắn nửa ngày, lẩm bẩm nói: "Họ dễ nghe như vậy, sao lại có một cái tên hoan toàn khác "Nhất" ".
Sau khi biết nhiều chữ, Cơ Mệt Tửu cũng cảm thấy cái tên lúc ấy tùy tiện đặt ra không phải qua loa bình thường, thấy sư tôn nhắc tới, chỉ có thể ho khan một tiếng quay đầu, "Đúng vậy, khụ.”
Diêu Lan Ca đoán được nguyên nhân trong đó, cũng không trực tiếp chọc thủng hắn, "Cái tên này tuy rằng dễ nhớ, nhưng dùng làm đại danh không thích hợp lắm, vi sư vì ngươi một lần nữa đặt một cái tên thì thế nào?”
Cơ Quyện Tửu trong lòng khẽ động, lại quay đầu trở về, "Sư tôn có thể ban danh cho đệ tử, bất kể tên là gì, đệ tử đều thích."
Diêu Lan Ca nhìn về phía bình rượu trên bàn cơ hồ sắp bị uống sạch, "Rượu tuy rằng là chí vị nhân gian, nhưng phần lớn dùng để giải tỏa sự không vui trong lòng, uống nhiều cũng sẽ khiến người ta mệt mỏi. Vi sư duy nguyện ngươi sau này trường nhạc vô ưu, không cần lúc nào cũng mượn rượu giải sầu, không bằng ngươi gọi Là Cơ Quyện Tửu.”
Y nhớ lại cái tên này, "A Tửu. Nó hế nào?”
Người trong lòng đặt tên cho mình, ẩn chứa lời chúc tốt đẹp chân thành, Cơ Quyện Tửu sao lại không thích.
Hắn ở trong lòng đem cái tên này đọc mấy chục lần, lại còn muốn từ trong miệng Diêu Lan Ca nghe lại một lần nữa, vì thế làm bộ không nghe rõ, "Sư tôn vừa rồi nói gọi ta là gì?”
Diêu Lan Ca nhìn về phía hắn, ánh nến mờ mịt trong phòng đem khuôn mặt sư tôn phản chiếu mông lung lại ôn nhu, "Cơ Quyện Tửu.”