Bên trong Yên Dung điện, một kiếm tu mặc bạch y bị treo ở chính giữa đại điện, quần áo xộc xệch, trên ngực trần trụi trải rộng vết hôn cùng vết cắn, giữa hai chân có tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô, vạt áo lốm đốm tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tiểu yêu nữ hầu hạ trong điện đều cúi đầu im lặng, chỉ cho mình là người mù điếc, không dám liếc mắt nhìn vị kiếm tu ở giữa.
Ma tôn mặc trường bào màu đỏ đen, cầm lấy chén rượu thị nữ bên cạnh bưng đến, nhấp một ngụm rượu vào trong người đang mê man kia.
Rượu mạnh tràn vào cổ họng, Diêu Lan Ca ho khan tỉnh lại, hai mắt đỏ hoe xuyên qua sợi tóc rối bời nhìn rõ người trước mặt, y hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ quay đầu đi.
Cơ Quyện Tửu ôm lấy cằm y, hôn lên vết rượu trên môi y, "Đồ đệ bất quá là muốn sư tôn gọi ta một tiếng A Tửu, sư tôn trước kia không phải thường xuyên gọi ta như vậy sao, hiện tại cần gì phải bởi vì loại chuyện này mà phải hành hạ chính mình.”
Diêu Lan Ca cười lạnh, tối hôm qua bị đối phương treo lơ lửng cả đêm, hôm nay thanh âm còn có chút khàn khàn, "Ngươi gϊếŧ cha mẹ ta hủy tông môn ta, ta chỉ hy vọng chưa từng cứu qua loại quái vật như ngươi.”
Cơ Quyện Tửu cười to, ném chén rượu đi, vén y bào rách nát, không để ý y giãy dụa vặn vẹo, nhét thứ to lớn giữa hai chân vào hậu huyệt còn khô khốc của đối phương, "Ta đích thật là một con quái vật, nhưng Ngâm Phong Quân cao cao tại thượng, hiện tại không phải cũng bị một quái vật nhốt trong ma cung, mỗi ngày đều bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của quái vật bắn vào người sao.”
Hậu huyệt bị côn ŧᏂịŧ to lớn xé rách, máu từ chỗ giao hợp của hai người chảy ra, Cơ Quyện Tửu gắt gao ôm lấy người đang giãy dụa hấp hối, vùi đầu vào cổ y, nương theo máu bôi trơn đi vào chỗ sâu trong hậu huyệt đùa bỡn.
Diêu Lan Ca đã từng chiếu cố hắn, hắn cũng từng tôn kính kính sợ sùng bái y, nhưng từ khi nào, hai người lại rơi vào cục diện thống hận cùng cưỡng cầu như bây giờ.
....
Hai trăm năm trước, tại trấn Lạc Đông của núi Lạc Nguyệt, một thiếu niên mười bốn tuổi bị một đám lưu manh côn đồ cướp đi bánh bao trong tay. Hắn nhào tới đánh nhau với đám người kia, lại vì thế đơn lực bạc ngược lại bị đè trên mặt đất đấm đá.
Một kiếm tu đi theo phía sau năm đệ tử trẻ, trên đường đi ngang qua nhìn thấy một màn này, trong lòng kiếm tu không đành lòng, bảo đệ tử đi lên ngăn lại.
Trong đám lưu manh kia có người cao giọng nói, "Tiên gia không cần quản, người này là một tên tạp chủng nửa người nửa ma, nếu chúng ta đánh chết hắn cũng coi như là vì dân trừ hại.”
Kiếm tu không nói gì, đi đến bên cạnh thiếu niên bị đánh ngồi xổm xuống, thấy thiếu niên kia hai mắt đỏ hoe ma khí trên người lưu chạy lại không hề có quy luật, nghĩ thầm có lẽ được dẫn dắt cũng sẽ là một hạt giống tốt.
Vì thế kiếm tu dùng ống tay áo trắng như tuyết của y lau sạch bụi bặm trên mặt thiếu niên, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi tên gì?”
Đối phương giống như một hạt bụi không nhiễm bụi trần giáng thế, khi lau mặt cho hắn, thiếu niên cảm thấy mình làm ô uế y bào của y, "Ta họ Cơ, không có tên, người khác đều gọi ta là tiểu tạp chủng.”
Diêu Lan Ca gật đầu, dường như đối với tên cũng không thèm để ý, "Ngươi nguyện ý cùng ta hồi Linh Hư tông tu luyện đạo thuật không?”
Y nhấn mạnh "tu luyện đạo thuật", nhưng thiếu niên tập trung vào hai từ "cùng ta". Cơ Quyện Tửu suýt chút nữa muốn nói đối phương là tiên tử đến đón hắn thoát ly khỏi biển khổ, vội vàng gật đầu, "Ta nguyện ý.”
Hắn không cha không mẹ, hàng ngày trộm cướp kiếm sống, nếu có thể cùng tiên quân rời đi thì tốt biết mấy.
Diêu Lan Ca đứng dậy quay đầu lại ý bảo hắn đi theo, nhìn tiên quân được một đám đệ tử áo trắng đi theo phía sau, Cơ Quyện Tửu vội vàng đứng lên vỗ vỗ bùn đất trên người đuổi theo bọn họ.
Đám côn đồ bên cạnh cười nhạo hắn khẳng định không quá một tháng sẽ bị Linh Hư tông đuổi đi, Cơ Quyện Tửu hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, lại bước vài bước đến gần Diêu Lan Ca, nhưng giữa hai người thủy chung cách một đám đệ tử kia.
Với hắn mà nói, vị tiên quân Tạp Nguyệt Thanh Phong này cao không thể chạm tới, về sau nếu như có thể bái môn hạ y, cho dù chỉ là mỗi ngày nghe y đàm luận đạo thuật, có thể xa xa nhìn y vài lần cũng đủ rồi.
Diêu Lan Ca không nhanh không chậm đi về phía trước, mái tóc dài tung bay trong gió, bạch y trắng hơn tuyết phấp phới, Cơ Quyện Tửu lại đột nhiên chú ý tới vòng eo thon gọn của y bị một cái đai lưng thu lại.
Vòng eo kia thoạt nhìn thật nhỏ, không biết nếu như nắm trong lòng bàn tay cảm giác sẽ như thế nào. Còn có, trên cổ vị tiên quân này da thịt trắng nõn như thế, như vậy vòng eo chắc cũng tinh tế không kém.
Ý thức được mình đang suy nghĩ lung tung, Cơ Quyện Tửu kéo quần áo một cách bất thường để chặn phản ứng không mong muốn giữa hai chân anh. Đối phương cứu hắn, hắn làm sao có thể lần đầu tiên gặp mặt liền sinh ra loại ảo tưởng đáng xấu hổ này đối với y, đây quả thực chính là báng bổ tiên tử.
Cơ Quyện Tửu thu hồi tâm tư, cúi đầu không nhìn Diêu Lan Ca nữa, yên lặng đi theo ở phía sau cùng.